• 6,566

Chương 296: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (51)


Cố Ngôn lạnh lùng nói:
Tiếng điên trong miệng Tiền thống lĩnh, ta sẽ coi như lời khen.
Tiền Tù thất thanh nói:
Ta vẫn không hiểu... loại người giống như ngươi, sao mười năm trước lại thích một đứa bé năm tuổi!?

Tiền thống lĩnh lại sai rồi, không phải là mười năm trước, là mười lăm năm trước.
Cố Ngôn mỉm cười sửa lại lời hắn.
Mười lăm năm trước....
Cố Ngôn vừa nói như vậy, không chỉ riêng Tiền Tù, ngay cả Tô Nhứ cũng không nhịn được mà kinh ngạc. Hạ Phong Quang của mười lăm năm trước chỉ là một đứa bé sơ sinh mà thôi, lúc đó Cố Ngôn đã là một thiếu niên hăm hở nhiệt huyết rồi, sao hắn lại... sao lại yêu một đứa bé sơ sinh được chứ? Bọn họ không thể hiểu được cho nên vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhưng Cố Ngôn không để tâm. Hắn ta vẫn thanh nhã cao quý, ôn văn nho nhã như vậy, sự dịu dàng cất giấu trong mắt hắn ta lộ ra một chút, khiến cho người ta có thể nhìn ra lúc này hắn đang nghĩ đến người làm cho hắn tâm tâm niệm niệm đó.
Phong Quang là người ta luôn đợi lớn lên.
Cố Ngôn than thở:
Các ngươi sẽ không hiểu đâu, ta đợi ngày này rất lâu rồi.
Nhưng cho dù bọn họ không hiểu thì đã thế nào chứ ? Tiền Tù cất tiếng nói trong sự ngạc nhiên:
Nếu ngươi đã... thích Hạ Phong Quang như vậy, ngươi chưa từng nghĩ, trong khoảng thời gian ta giam cầm nàng ta này, ta sẽ làm gì nàng ta à. Dẫu sao vất bỏ cái thân phận Nữ hoàng này, nàng ta cũng là mỹ nhân.
Cố Ngôn đột nhiên cười lạnh:
Ngươi có khả năng động vào nàng ấy à?
Tiền Tù ngẩn ra.
Chẳng lẽ Tiền thống lĩnh quên rồi, năm năm trước sau một đêm ngủ ở thanh lâu, ngươi đã phát hiện của quý của mình bị người ta cắt đứt rồi à.
Cố Ngôn vui vẻ nói:
Nghe nói, là nữ tử không chịu bán thân trong thanh lâu kia làm ra.

Là ngươi...
Tiền Tù không thể khống chế được hét lên:
Chuyện này cũng là ngươi làm!
Tiền Tù vốn là một người nghìn chén không say nhưng hôm đó ông ta mới uống có ba ly rượu đã say bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, ông ta cảm thấy hạ thân vô cùng đau đớn, mà nữ nhân đó đã sớm mất tăm mất tích rồi. Tiền Tù không nói chuyện này cho bất cứ người nào cả. Ông ta là một nam nhân, là nam nhân thì sẽ cần thể diện, nhất là thể diện liên quan tới phương diện của quý này. Đối mặt với sự tức giận của Tiền Tù, Cố Ngôn cười bỏ qua:
Ngươi nên cảm thấy vui mừng, nếu như không phải là vì ngươi không được coi là nam nhân nữa, sao ta có thể để ngươi lại bên cạnh Phong Quang chứ?
Mà những người khác, nhóm Ngự Lâm Quân kia, tất cả thóp của bọn họ đều nằm trong tay hắn ta rồi, ai lại dám động đến Nữ hoàng Bệ hạ chứ? Cố Ngôn chắc chắn nói:
Tiền thống lĩnh, nhìn xem, không phải ngươi đeo râu giả cũng rất thích hợp sao?
Từ năm năm trước Tiền Tù đã không mọc được râu nữa rồi nhưng vì sợ người khác nghi ngờ, ông ta vẫn luôn đeo râu giả. Chuyện này luôn bị ông ta coi là vô cùng nhục nhã, là sự đau khổ và vết nhơ lớn nhất trong đời ông ta. Tuy Cố Ngôn cười dịu dàng nhưng ở trong mắt ông ta chính là châm chọc khiêu khích. Tiền Tù cũng không nhịn được nữa, giơ đao xông tới Cố Ngôn:
Ta phải giết ngươi!
Ông ta còn chưa đến gần Cố Ngôn, cơ thể đã mất thăng bằng ngã xuống đất, máu chảy như suối, chân trái ông ta đã đứt lìa khỏi thân. Qua rất lâu, Tiền Tù mới cảm nhận được sự đau đớn đến muộn, ông ta phát ra tiếng gào thét thảm thiết. Tiểu Ngã thu chỉ bạc trong tay về, giống như Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu, đều vô cùng lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, giống như người ngã xuống đất gào thảm thiết này không phải là một người, mà là một con heo đang đợi làm thịt. Trách nhiệm của Tô Nhứ luôn không bao gồm giết người, cho nên nàng ta quay người đi, không nhìn một màn đẫm máu này. Cố Ngôn vòng qua Tiền Tù đi đến cửa, hắn ta nói:
Dỡ hắn ra đi.
Bốn người Tiểu Ngã nói:
Rõ, chủ nhân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.