Chương 299: CUA ĐỔ NHIẾP CHÍNH VƯƠNG (54)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 842 chữ
- 2022-02-06 08:32:51
Phong Quang nắm chặt y phục trước ngực hắn, nhỏ giọng khóc nức nở:
Tên Tiền Tù đó có hành hạ chàng không? Có nhốt chàng vào thủy lao không? Có dùng roi da đánh chàng không, có rắc muối lên trên vết thương của chàng không?
Bệ hạ, những phương pháp hành hạ người này, Bệ hạ nghe được từ đâu thế?
Đương nhiên là trên ti vi rồi, trong những ngày bị giam cầm này, Phong Quang luôn không nhịn được nghĩ chuyện theo chiều hướng xấu nhất, cô cứng rắn hỏi:
Tiền Tù hắn rốt cuộc có làm chuyện gì quá đáng với chàng không?
Bệ hạ lo nhiều rồi, hắn không dám động đến thần đâu.
Cố Ngôn lại hôn lên khóe mắt cô một cái, dáng vẻ cô quan tâm mình, thật sự là quá hợp khẩu vị rồi. Phong Quang không tin, cho dù hắn cụt tay cụt chân, có lẽ hắn cũng sẽ cười nói không sao. Cô ngồi vững, bắt đầu động thủ cởi y phục của hắn. Cố Ngôn cũng mặc cô, cười dịu dàng nói:
Bệ hạ nhiệt tình như vậy, xem ra nhiều ngày không gặp đã nhớ nhung thần rồi.
Hừ, ta muốn xem xem trên người chàng rốt cuộc có bị thương hay không! Chàng không thể lừa ta đâu!
Rất nhanh Phong Quang đã cởi trường bào của hắn, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và lồng ngực cường tráng khoẻ mạnh. Không thấy có vết thương nào khác, chỉ là vải trắng băng bó vết thương trước ngực hắn đã hơi đỏ lên rồi, cô ngẩn ra, nước mắt càng nhiều hơn:
Chàng bị ngốc à!? Ta làm đau chàng tại sao chàng lại không nói?
So với đau đớn, thần càng thích nhìn bộ dạng Bệ hạ lo lắng cho thần hơn.
Cố Ngôn lau nước mắt của cô:
Đừng khóc, thần không đau, những vết thương nhẹ này rất nhanh sẽ khỏi thôi.
Lúc đó chàng chảy nhiều máu như vậy...
Cô nghẹn ngào:
Vết thương nặng như vậy, còn sắp chết rồi...
Không phải bây giờ thần đang khoẻ mạnh ở trước mặt Bệ hạ sao?
Đừng gọi ta là Bệ hạ!
Lần này Phong Quang cẩn thận tránh vết thương của hắn ta, giơ tay ra vòng lấy cổ hắn:
Ta không muốn làm Bệ hạ gì cả, ngồi ở Hoàng vị cũng không vui, còn khiến người bên cạnh ta vì ta mà bị thương...
Bệ hạ...
Đã nói là đừng gọi ta như vậy rồi!
Nước mắt cô rơi thấm ướt y phục, Cố Ngôn than thở:
Phong Quang, ta bị thương không phải là lỗi của nàng.
Cô khóc nói:
Nếu như không phải là ta... chàng cũng sẽ không đâm bị thương mình...
Phong Quang.
Cố Ngôn vòng một tay qua eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên để cô ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt hắn tỏa ra tình cảm dịu dàng khiến cho người ta phải điên đảo thần hồn:
Nàng nghe cho kỹ đây, chuyện này không phải là lỗi của ta, cũng không phải là lỗi của nàng, người sai là tên Tiền Tù lòng lang dạ sói đó.
Ừm, cứ để cho Tiền Tù tiếp tục gánh oan đi.
Tiền Tù....
Bỗng nhiên nhớ tới người này, cô căng thẳng hỏi:
Tại sao đột nhiên hắn lại thả chàng ra? Có phải là hắn có mục đích gì khác không?
Không cần lo lắng, Trấn Quốc Công và Lam tướng quân dẫn binh tiến vào Hoàng thành, bây giờ người của Tiền Tù đã bị giết chết hết rồi. Hắn là kẻ cầm đầu, đương nhiên cũng đã bị xử tử.
Phong Quang nghiến răng:
Để cho hắn chết dễ dàng như vậy, đúng là đáng tiếc mà!
Đương nhiên sẽ không để cho Tiền Tù chết dễ dàng như vậy rồi. Hắn đã dặn dò bốn người Tiểu Ngã dỡ Tiền Tù rồi, một chữ
dỡ
này, chính là dỡ hết tay chân của Tiền Tù ra, Tiền Tù vẫn còn sống, sống không bằng chết. Nhưng chuyện này, hắn sẽ không để cho Phong Quang biết được.
Bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi, Phong Quang cần gì lãng phí tâm tư đi nghĩ đến người khác?
Hắn ghé sát bên tai cô, cười khẽ, dùng giọng nói hút hồn khẽ nói:
Phong Quang, có muốn xem xem qua những ngày này, kỹ xảo của ta có kém đi nhiều hay không?
Phong Quang lui về phía sau một chút, cô biết được ý tứ trong lời nói của hắn, vì vậy thất thanh nói:
Chàng vẫn đang bị thương, yên phận một chút!
Ta bị thương...
Cố Ngôn dùng giọng khàn khàn nói:
Trong tiểu hoàng thư Phong Quang cất giữ, có viết một chiêu Quan Âm ngồi toà sen à?
() Tiểu hoàng thư: sách khiêu dâm, sách sắc tình, đồi trụy. Phong Quang ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng lên.