Chương 301: NGOẠI TRUYỆN: CỐ NGÔN (2)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 826 chữ
- 2022-02-06 08:32:52
Tiếu Tiếu chọc chọc đầu con diều hâu. Con diều hâu hung dữ giống như biết được đây chính là tiểu chủ nhân của nó, mặc dù bất mãn, nó cũng không mổ một cái.
Diều hâu à diều hâu, có phải là mày cũng cảm thấy cha đối xử rất tốt với ta không? Không giống như biểu đệ nhỏ mà dì nhỏ sinh đó, đến giờ đệ ấy còn không biết cha ruột của mình là ai nữa.
Tiếu Tiếu nói mãi nói mãi, cũng làm cho mình vui luôn rồi:
Mày có biết không, dì nhỏ của ta có ba vị phu tế liền, một người là Mộ thúc thúc, một người là Lam thúc thúc, còn có một người là Thậm thúc thúc. Ta thường xuyên nghe mẹ nói mãi nói dì nhỏ cũng không biết đau lưng đau chân gì đó... Có điều tại sao dì nhỏ phải đau lưng đau chân? Mẹ không nói cho ta biết, cha cũng không nói cho ta biết. Bí mật của người lớn bọn họ đúng là nhiều mà.
Hình như không nhịn được nghe cô bé lải nhải, con diều hâu kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.
Này, diều hâu ngươi định đi đâu thế? Đợi ta với!
Tiếu Tiếu đứng lên, đuổi theo hướng con diều hâu bay đi. Xuyên qua hậu hoa viên, lại đi qua một hành lang dài, nó chạy cũng mệt rồi, vịn tường nghỉ ngơi một lúc, lúc này mới phát hiện mình đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Cố Ngôn thường xuyên dẫn nó đến Vương phủ chơi, Vương phủ có chỗ nào vui nó đều đã đi chơi hết một lượt rồi, nhưng từ trước đến nay nó chưa từng đến chỗ này. Một viện bỏ hoang hẻo lánh, bên trong cỏ dại mọc um tùm, lại có một căn phòng đóng chặt cửa, Tiếu Tiếu có lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ bình thường, cho nên nó đi vào. Sau khi vòng một vòng, đương nhiên nó đã nhìn đến cái căn phòng đóng cửa kia. Phủ đệ của cha là nơi tốt nhất trong thiên hạ trừ Hoàng cung ra, làm sao có thể có một cái viện rách nát như vậy chứ? Tiếu Tiếu không nghĩ ra, vì vậy càng thêm tò mò. Nó đi lên bậc thềm, sờ cằm suy nghĩ một chút, giơ tay lên đặt ở cửa phòng, nhưng nó không đẩy ra, có một âm thanh nhỏ nói cho nó biết, một khi đẩy ra, nó sẽ hối hận. Tiếu Tiếu thừa kế vẻ mặt xinh đẹp của Phong Quang, cũng thừa kế trực giác đáng sợ kia của Phong Quang, tất cả mọi thứ nơi này đều cho nó cảm giác vô cùng kỳ lạ, lý trí nói với nó phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tiếu Tiếu thu tay lại lui về phía sau một bước, mới vừa xoay người đã nhìn thấy con diều hâu lượn vòng phía trước người mình, nó bất ngờ không kịp đề phòng bị doạ, ngã nhào ra phía sau, vô tình đụng phải cánh cửa khiến gian phòng kia mở ra. Mùi hỗn loạn không chịu nổi đập vào mặt. Tiếu Tiếu chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh nặng như vậy, còn có người đựng ở trong cái hũ, bọn họ không có mắt, chỉ là nghe thấy tiếng động, cùng quay khuôn mặt đầy vết máu ra cửa. Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, ôm đầu run rẩy thét một lên tiếng. Diều hâu vẫn bay gần nó, dường như là muốn giục nó mau rời đi, nhưng cô bé được cha mẹ che chở từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy tình cảnh khủng bố như vậy, còn kinh khủng hơn cả hoàng tử yêu xác chết trong truyện
Công chúa Bạch Tuyết
mà mẹ kể. Chân nó như nhũn ra, nhất thời khó mà đứng lên được. Có một bóng người ngược sáng đến cửa, bóng người đó cao lớn, nhẹ giọng nói:
Tiếu Tiếu, con sao thế?
Cha!
Tiếu Tiếu đột nhiên có sức, bò từ dưới đất dậy nhào vào trong lòng phụ thân, vùi đầu bên hông hắn không dám ngẩng lên, nó run cầm cập nói:
Con sợ lắm...
Tô Bích đi theo sau lưng Cố Ngôn, hắn ta nhìn Tiếu Tiếu ở trong lòng Cố Ngôn, lại nhìn Cố Ngôn cười dịu dàng, vẻ mặt bỗng nhiên căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn ta lại an ủi mình, sẽ không đâu, dẫu sao, Tiếu Tiếu cũng là con gái ruột của hắn...
Tiếu Tiếu sợ cái gì thế?
Cố Ngôn hơi khom người, cúi đầu hỏi, hắn khẽ cong khoé môi, nụ cười vẫn mê người như trước kia. Hắn vẫn là người phụ thân luôn nói Tiếu Tiếu là một đứa bé ngoan. Nhưng Tiếu Tiếu lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.