Chương 311: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (9)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 796 chữ
- 2022-02-06 08:32:53
Nếu như tôi đã quen rất nhiều người…
Hắn thì thầm:
Mà vẫn muốn thích em thì sao?
Phong Quang lười biếng xua tay:
Đến lúc đó thì nói tiếp.
Thái độ này cũng giống như lúc làm bài tập, chưa đến hạn chót nộp bài thì sẽ không muốn nghĩ đến nó.
Phong Quang, em đứng đó làm gì thế?
Liễu Hàn không yên tâm về Phong Quang, chị ta vừa đi ra đã thấy Phong Quang đứng trên hành lang nên tò mò đi tới hỏi. Phong Quang nhìn thấy Liễu Hàn, trả lời ngay mà không cần nghĩ ngợi:
Em đang nói chuyện với Ngu Thuật.
Ngu Thuật?
Em đang đùa gì vậy?
Liễu Hàn vỗ đầu cô:
Hiện giờ Ngu Thuật đang thảo luận kịch bản với Khâu Lương đó, sao em nói chuyện với anh ta được?
Phong Quang khựng lại, nhìn sang bên cạnh:
Chính là anh ta... Ơ, người đâu rồi?
Cô nhìn khắp xung quanh nhưng không thấy người đàn ông vừa nói chuyện với mình đâu.
Phong Quang, có phải gần đây em áp lực quá nên xuất hiện ảo giác không? Lúc chị đến chỉ nhìn thấy một mình em thôi, làm gì có người thứ hai?
Em...
Cô hoảng hốt:
Rõ ràng vừa rồi em còn nói chuyện với một người mà. Có lẽ... có lẽ anh ta không phải là Ngu Thuật, em nhận nhầm người, nhưng chắc chắn là có người ở đây.
Được, được, được, là có người.
Liễu Hàn trả lời thuận theo cô:
Quay xong ‘Cổ thành di mộng’, chị đưa em đi chơi xả stress, chắc do gần đây lượng công việc của em quá nhiều.
Hừ, em không bị ảo giác!
Phong Quang tức giận giậm chân, sau đó sải bước rời đi. Liễu Hàn vội đi theo:
Nhóc con chờ chị với, em không biết lái xe, chẳng lẽ đi bộ về khách sạn à?
Phong Quang cãi lại:
Dù sao chị cũng không tin em, vậy để em một mình về đi.
Được, được, được. Chị sai rồi. Chị không nên nghi ngờ em.
Bóng lưng hai người một trước một sau dần dần đi xa, người đứng sau thân cây giơ tay phải của mình lên, nơi ấy dường như vẫn còn lưu giữ hơi ấm dễ chịu khi được cô nắm tay khi nãy. Hắn nhìn lòng bàn tay của mình, bỗng nhiên cảm thấy kì lạ. Chỗ kì lạ không phải nhiệt độ chênh lệch giữa hai người họ, mà là tâm trạng không biết bản thân đang muốn gì. Vì khi ở gần cô, hắn không chỉ nhận ra nhiệt độ trên tay cô sẽ làm mình cảm thấy thoải mái, hương thơm trên người cô cũng sẽ làm hắn... có một niềm vui thích kỳ lạ. Hơn nữa đã rất lâu rồi hắn không ngửi thấy mùi hương này. Phong Quang hề không biết có một người đàn ông đang nhớ nhung mình. Sau khi về khách sạn, cô không hẹn mà gặp Lạc Thần Hi ở cửa thang máy. Người đàn ông lúc này bên cạnh Lạc Thần Hi đã đổi thành người khác, một thanh niên có vóc dáng cao lớn, giữa đôi chân mày hình như lúc nào cũng cất giấu sự phiền muộn. Phong Quang chợt khinh bỉ bản thân mình, sao cô lại nhận nhầm cái tên suốt ngày ru rú ở nhà là Ngu Thuật cơ chứ? Ngu Thuật được xưng là hoàng tử u buồn. Người đàn ông trong ngôi nhà kia, tuy vẻ ngoài vượt qua tiêu chuẩn hoàng tử, nhưng nụ cười của hắn không hề hiện ra sự buồn bã. Còn người đàn ông đứng bên cạnh Lạc Thần Hi lúc này u sầu đến nỗi làm người ta suýt nữa thì tưởng rằng hắn sẽ ngẩng đầu lên bốn lăm độ ngước nhìn thấy trời cao. Trong lúc chờ thang máy, Liễu Hàn là người chào hỏi trước:
Anh Ngu đã thảo luận kịch bản với đạo diễn Khâu xong rồi ư?
Ừ.
Ngu Thuật gật đầu, trong mắt đong đầy ưu sầu:
Câu chuyện này quả thật làm người ta đau lòng, diễn biến làm người ta phải xúc động, kết thúc lại làm người ta buồn bã. Sau khi đọc xong kịch bản, tôi thật sự rất khó thoát khỏi nhân vật Thiển Mạch, sau khi từ biệt, nhớ lúc gặp nhau, mấy lần gặp nàng trong cơn mộng, ôi...
() Trích từ bài thơ
Giá cô thiên
của Án Kỷ Đạo. Phong Quang kéo vạt áo Liễu Hàn, thì thầm:
Có phải anh ta bị điên không?
Liễu Hàn cũng nói nhỏ:
Người ta là hoàng tử u sầu, không u sầu thì sao làm hoàng tử?