Chương 318: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (16)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 747 chữ
- 2022-02-06 08:32:53
Không hiểu sao Phong Quang thấy quá mệt mỏi, bèn hỏi Hệ thống chủ:
Người đàn ông này có phải là Ôn Quỳnh không?
Hệ thống chủ trả lời:
Có lẽ phải, có lẽ không phải.
... Đây là đáp án kiểu gì vậy?
Mọi chuyện đều chờ ký chủ làm sáng tỏ.
Hệ thống chủ lạnh lùng nói xong thì im bặt. Phong Quang đã quen với thái độ kiêu ngạo của Hệ thống chủ với cô rồi, nhưng cô thấy người đàn ông trước mặt mình đang bối rối, có thể hắn là Ôn Quỳnh, cũng không thể không. Vậy rốt cuộc cô có nên dây dưa tiếp với hắn không? Cô băn khoăn, rồi cứ thế im lặng. Hắn còn tưởng cô đang tức giận, vì vậy chau mày, ngập ngừng:
Nếu... nếu em không muốn làm người thân của tôi cũng không sao, coi như tôi chưa từng nói gì, em đừng ghét tôi.
Phong Quang lau nước miếng vô hình trên khóe miệng, người gì mà dễ thương thế này, cô rất muốn đè hắn xuống ngay và luôn. Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cô quyết định giữ hắn lại để quan sát lâu dài. Lỡ như hắn là mục tiêu nhiệm vụ, cô mà đuổi hắn đi thì đúng là xui xẻo hết mức. Cô vỗ vai hắn:
Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp anh nhớ lại mình là ai.
Hắn cong khóe môi cười:
Phong Quang, em đúng là người tốt.
Lần đầu tiên trong đời được khen là người tốt... mà lại được khen kiểu này, tâm trạng Phong Quang hơi vi diệu. Cô hỏi:
Anh đã mất trí nhớ rồi, tôi cứ suốt ngày gọi anh là này này cũng không ổn, không bằng anh nghĩ một cái tên để dùng tạm thời đi.
Em giúp tôi đặt một cái tên là được rồi, nghe theo em hết.
Cái bản mặt cô vợ nhỏ này, quả thật... quá được lòng cô, vậy cái tên cô đặt dù dùng tạm thời cũng không thể tùy tiện được. Phong Quang đi tới đi lui, vò đầu đau khổ suy nghĩ, một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên nói:
Anh bị mất trí nhớ, rất nhiều đồ vật bình thường cũng quên. Dù đã quên nhiều chuyện trước đây nhưng đời người phải luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh. Ừm, vì chuyện mất trí nhớ... vậy đặt tên anh là An Ức đi, thế nào?
Được.
Hắn đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ, mà dù cô có đặt tên gì đi chăng nữa hắn vẫn đều vui vẻ nhận lấy, trong đôi mắt đen sâu xa của hắn lóe lên ánh sáng:
Tôi thích cái tên An Ức này.
Phong Quang ngượng ngùng sờ đầu:
Anh thích là tốt rồi, trước đây tôi bị người ta mắng là đặt tên rất dở.
Cô cũng từng nuôi thú cưng, nhưng khoản đặt tên thì không tự tin mấy vì bị người ta mắng rất nhiều nên cô tự biết mình đặt tên rất dở. Sau giây phút xấu hổ, cô hỏi tiếp:
Lúc tỉnh lại trên người anh có đồ gì đánh dấu không? Ví dụ như giấy tờ, thẻ hội viên gì đó, có mấy thứ này thì điều tra thân phận của anh cũng dễ hơn.
Xin lỗi...
sắc mặt hắn rất xấu:
Những thứ em nói tôi đều không có. Việc Phong Quang không nỡ nhìn nhất là người đẹp buồn bã, cô vội vàng xua tay:
Anh đừng buồn, tôi không có ý trách anh đâu! Không có những thứ đấy cũng không sao, muốn tìm hiểu rõ thân phận của anh, chúng ta sẽ tìm cách khác.
Thật ra, đối với tôi, thân phận không quan trọng.
Hắn... bây giờ có thể tự xưng là An Ức, đôi môi mỏng của hắn cong lên thành một đường rất đẹp:
Vì mất trí mà có thể gặp được Phong Quang, đây là một chuyện rất tuyệt vời.
Phong Quang ngơ ngẩn ôm ngực, tim cô đập liên hồi, cô hỏi trong đầu:
Hệ thống chủ, có đúng là tôi đi thả thính người khác, chứ không phải người ta thả thính tôi đấy chứ?
Câu hỏi này cô đã nghĩ từ rất lâu, dù là thế giới trước hay thế giới trước nữa, cô luôn có ảo giác rằng thật ra người bị cua đổ chính là cô mới đúng.