Chương 321: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (19)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 731 chữ
- 2022-02-06 08:32:54
A?… Phong Quang sững người, bất giác lùi ra sau. Cô không dám hỏi hắn ta muốn đưa cô đi đâu, vì cô có dự cảm chắc chắn nơi đó không tốt lành gì. Hắn ta đi từng bước lên cầu thang, còn cô thì lùi từng bước về phía sau, dùng khóe mắt liếc xung quanh. Không hề có ai, trong lúc sợ hãi cô có trực giác chẳng lành, cô không chạy thoát khỏi hắn ta. Khoảng cách giữa họ dần dần được kéo lại gần, khi bầu không khí trở nên căng thẳng nhất, một bóng hình không biết từ đâu xông ra kéo tay cô:
Đi theo tôi.
Phong Quang chỉ kịp nhận ra người đột nhiên xuất hiện này là An Ức. Cô không kịp nghĩ nhiều đã bị hắn kéo đi. Chạy được một đoạn cô lại theo bản năng quay đầu lại nhìn, người đàn ông đó vẫn đứng trên hành lang, dù không nhìn thấy mắt hắn ta nhưng cô biết hắn ta đang nhìn cô. Đáng sợ đến mức làm người ta dựng tóc gáy. Họ chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng. Người đàn ông đó không đuổi theo, Phong Quang thở phào một hơi nhẹ nhõm, rất lâu rồi cô chưa chạy kiểu này, cô phải vịn vào tường thở hổn hển. An Ức hỏi:
Phong Quang, em vẫn ổn chứ?
Tôi không sao…
Một lúc sau hô hấp của cô mới bình thường trở lại, ngay cả tóc tai tán loạn do chạy cô cũng không có tâm trạng chỉnh lại, cô vẫn chưa hết sợ hãi. Cảm giác người đàn ông đó mang lại cho cô quả thật quá đáng sợ.
Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.
Dường như hiểu được nỗi sợ trong lòng cô, hắn nắm tay cô thật chặt. Hành động của hắn làm Phong Quang cảm động, cô bỗng nhớ tới một chuyện:
Sao anh lại ở đây?
Hôm nay em không tới nhà cổ, tôi nhớ em nên đi tìm em.
Trong đôi mắt trong veo của hắn tràn đầy dịu dàng và lưu luyến bịn rịn. Tim Phong Quang đập lỡ một nhịp, cô hỏi Hệ thống chủ:
Dù anh ta không phải là Ôn Quỳnh, có thể để anh ta trở thành mục tiêu công lược của tôi không?
Có thể.
Trong nháy mắt cô ngẩn người, câu trả lời của Hệ thống chủ làm người ta hoàn toàn bất ngờ.
Dùng một điểm để đổi mục tiêu công lược.
Quả nhiên là thế, Hệ thống chủ đúng là Hệ thống chủ, nó không bao giờ nể tình quen biết lâu ngày giúp đỡ cô miễn phí.
Phong Quang, tôi cam đoan với em, tôi sẽ không làm phiền em. Lúc em không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ tự biến mất, nên em đừng đuổi tôi đi… được không?
Dưới hàng lông mi dài, đôi mắt hắn sáng trong như bầu trời xanh thẳm sau cơn mưa, rõ ràng long lanh, đơn giản tinh khiết làm người nhìn đến lóa mắt. Phong Quang ôm ngực mình, cảm thấy trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch không ngừng.
Chỉ một điểm thôi đúng không? Ta đổi!
Giao dịch thành công, xin ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ.
Như sợ cô hối hận, Hệ thống chủ nói rất nhanh. Có lẽ bình thường Phong Quang có thể nhận ra Hệ thống chủ rất có vấn đề, nhưng bây giờ cô đang chìm đắm trong sắc đẹp không thể thoát ra nổi.
Anh yên tâm, tôi sẽ không đuổi anh đi đâu.
Cô lau nước miếng vô hình trên khóe miệng, cảm nhận sâu sắc rằng càng ngày mình càng ngốc đi. Nhưng ngốc thì sao? Gặp được người đàn ông hợp khẩu vị cô đến vậy, cô còn muốn ngốc hơn nữa cơ. Nghe thấy lời cô nói, An Ức cười vui vẻ, hắn ôm cô vào lòng:
Phong Quang… em tốt quá.
Phong Quang được hắn ôm chặt cứng, cô muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn nhưng hắn dùng sức, cô chỉ có thể cười gượng:
Có lẽ… chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau trước, chờ thân thiết rồi, chúng ta sẽ ôm hoặc hôn gì đó.
Có thể hôn ư?
Cô chỉ muốn vả vào mồm mình một cái.