Chương 335: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (33)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 814 chữ
- 2022-02-06 08:32:56
Sau đó, Khâu Lương trong bệnh viện báo tin với cả đoàn là vị đạo trưởng kia bị đau tim, qua quá trình cấp cứu cuối cùng thì cũng giữ được tính mạng. Sau khi sự việc xảy ra, những người trong đoàn làm phim đều bắt đầu nơm lớp lo sợ, tinh thần hoảng loạn. Vì những lời đạo trưởng đã nói trước khi ngất xỉu nên khi nhìn thấy Phong Quang, tất cả mọi người đều tự giác đi đường vòng. Phong Quang dường như trở thành cái tên đại diện cho sao chổi. Liễu Hàn tức giận, chị ta mắng tất cả mọi người một trận. Tuy rằng không ai dám phản bác nhưng chị ta cũng chẳng làm được gì. Những người đó e dè với Phong Quang, đây là tâm lý bình thường sợ gặp phải rắc rối, vậy mà Ngu Thuật vẫn còn dám nói chuyện với cô đúng là không bình thường. Trên hành lang, Ngu Thuật u buồn thở dài:
Con người mà, chính là người ta nói sao mình nói vậy, đây chính là lý do tôi cảm thấy tuyệt vọng về nhân loại.
… Anh cũng chính là con người đó.
Phong Quang nhắc nhở anh ta bằng gương mặt thẫn thờ. An Ức không ở bên cạnh cô, hình như hắn phải đi xử lý việc gì đó, cô chưa từng hỏi. Bởi vì ngay cả khi là người yêu thì cũng cần phải có không gian riêng. Ngu Thuật cười một tiếng, trong nụ cười của anh ta lần này không còn vẻ u sầu nữa, thay vào đó là phóng khoáng không dính bụi trần:
Tôi không giống những bọn phàm phu tục tử đó, tôi là người có giác ngộ. Có lẽ trên đời này đích thực là có ma nhưng ma cũng đã từng là con người, chỉ cần biết điểm này thì không có gì phải sợ hết. Tôi tin rằng mỗi thế giới đều có nguyên tắc riêng, cũng giống như chúng ta không cảm nhận thấy được sự tồn tại của những hồn ma, hồn ma cũng không thể làm được gì ảnh hưởng đến thế giới hiện tại của chúng ta, nếu không thế giới này đã loạn từ lâu rồi.
Phong Quang không ngờ rằng người đàn ông mà cô gọi là
có bệnh
này lại có nhận thức cao như vậy, cô hỏi trong sự hoài nghi:
Câu nói này của anh là lời thoại trong kịch bản nào vậy?
Đồ nông cạn…
Ngu Thuật lại trở lại với dáng vẻ u buồn của anh ta, thở dài, dùng giọng điệu sầu bi:
Người tỉnh táo nhất thường xuyên bị coi là khác người. Hạ Phong Quang, cô thuộc loại người nào?
Nhìn thấy anh là thấy khó chịu.
Phong Quang nhếch mép, kiềm chế để không chửi ầm lên, lại dám nói cô là nông cạn à!?
Có rất nhiều phụ nữ thích tôi, cô lại nói nhìn thấy tôi là khó chịu. Ừ, đây cũng là một cách hay để thu hút sự chú ý của tôi.
Phong Quang liếc nhìn anh ta một cách khinh thường:
Tôi có bạn trai rồi, chẳng có tình cảm gì với anh hết.
Bạn trai ư?
Ngu Thuật ngẫm nghĩ:
Có phải người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở cửa phòng cô mỗi ngày không?
Anh nói… gì cơ?
Hàng đêm tôi thường đi ra ngoài để ngắm trăng, Ngày nào tôi cũng thấy một người đàn ông đứng ở trước cửa phòng cô, kỳ lạ là anh ta đứng yên bất động như người chết vậy.
Phong Quang rùng mình, cô không nói lên lời, hoặc có lẽ cô đã quên rằng mình có thể phát ra được âm thanh. Ngu Thuật nói rằng:
Cô đừng trách tôi không biết miêu tả, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Nhưng tôi không ngờ một Hạ Phong Quang từ trước đến nay chưa bao giờ dính thị phi lại là người có gan lớn như vậy, dám đưa bạn trai đến khách sạn cùng ở chung.
Nhìn lại sắc mặt tái xanh của Phong Quang, Ngu Thuật cho rằng cô sợ vì mình đã nói ra bí mật của cô:
Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói việc cô có bạn trai ra ngoài, nhưng… không phải cô là vợ chưa cưới của Mạc Diệc Vân sao?
Phong Quang một lần nữa đánh giá lại người đàn ông trước mặt:
Tóm lại anh đã biết những gì?
Cô và Mạc Diệc Vân có hôn ước, trừ họ hàng hai bên gia đình biết ra thì không ai biết được.
Nhìn tôi căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện đâu, nhưng có điều tôi vẫn cảm thấy Mạc Diệc Vân không xứng đáng với cô.