Chương 336: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (34)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 900 chữ
- 2022-02-06 08:32:56
Giọng Phong Quang lạnh xuống.
Việc này cũng không nhọc anh lo.
Tôi cũng không muốn lo cho cô.
Ngu Thuật nhún vai:
Hạ Phong Quang, cô có thể tin rằng trên thế giới này có một số người có giác quan thứ sáu mạnh gấp hàng trăm lần những người khác. Tốc độ của nó có thể vượt qua thời gian và không gian, và có thể thấy một số mảnh ghép trong tương lai.
Ngu Thuật…
Phong Quang há hốc mồm:
Đừng nói với tôi là anh có thể dự đoán được tương lai đấy nhé.
Muốn cá cược với tôi không? Bộ phim của chúng ta ngày mai sẽ không bấm máy nổi.
Phong Quang nghĩ đến An Ức, cô thốt lên hai từ:
Không cược
.
Đáng tiếc quá
. Trong đôi mắt u sầu của Ngu Thuật không hề có ý tiếc nuối:
Hạ Phong Quang, gần đây cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, hãy tự chăm sóc bản thân nhé.
Anh muốn nói với tôi rằng anh thấy được trong tương lai tôi sẽ xảy ra chuyện sao?
Ngu Thuật lắc đầu
Tôi không nhìn thấy được, chỉ là trực giác mà thôi. Cô sẽ gặp nguy hiểm, nếu không phải cô là ảnh hậu nổi tiếng ngang với tôi thì tôi đã đổi người khác rồi. Ôi, thật buồn. Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạc đầu…
() Câu trên có nghĩ là: từ xưa người đẹp và danh tướng đều bạc mệnh giống nhau. Ngu Thuật lắc đầu, thở dài một hơi, sau đó cũng kỳ lạ biến mất y như khi xuất hiện. Phong Quang lạnh lùng nói:
Đúng là dở hơi
Nhưng nét mặt cô lại không được bình tĩnh đến thế. Trong lòng mang rất nhiều nỗi hoang mang. Vốn dĩ cô tưởng rằng Ngu Thuật chỉ là người đàn ông chỉ có diện mạo mà không có não, không ngờ rằng dường như anh ta cũng che giấu nhiều bí mật. Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng lời nói của anh ta đã thành công làm cô sợ. Con người luôn luôn như thế, thà tin là có chứ không thể không tin. Khi người thứ nhất nói cô sẽ chết, cô có thể cười và nói rằng anh ta nói khoác mà không biết xấu hổ, nhưng khi người thứ hai nói như vậy thì cô lại cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là người đàn ông mà Ngu Thuật nói hằng đêm vẫn xuất hiện ở trước cửa phòng cô, người đàn ông mặc đồ màu đen, giống như người chết…. đó chính là A. Phong Quang nhìn hành lang trống trải, dường như cô cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cuối cùng thì cô cũng không dám ở lại lâu hơn, xoay người quẹt thẻ vào phòng, vừa đặt chân vào trong, cô đã nhìn thấy một lá thư được nhét dưới cửa. Có lẽ người phục vụ không nhìn thấy ai trong phòng vì vậy nhét bức thư qua khe cửa. Điều khiến cô thấy sợ hãi là trên miệng bức thư màu trắng có gắn chùm hoa baby. Lại là người đàn ông đó… Phong Quang ngẩn người rất lâu mới chợt nhớ ra phải đóng cửa lại, cô không dám chạm vào bức thư lần nữa. Nhưng sau khi do dự, vì muốn tìm kiếm nguyên nhân người đàn ông đó luôn cố chấp với mình, cuối cùng cô vẫn cúi xuống nhặt lá thư lên, mở thư rút tờ giấy bên trong ra.
Phong Quang, đây có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em. Em có cảm thấy chữ anh xấu lắm không? Em đừng để tâm nhé, vì tay anh đã không còn lực để cầm bút nữa rồi. Anh đã nhận được giấy báo bệnh đang ở giai đoạn cuối rồi. Đối với kết quả này, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho nên không cảm thấy buồn bã. Anh chỉ là cảm thấy không cam lòng thôi, nếu anh đã nhất định phải chết, vậy tại sao anh lại có thể gặp được em? Phong Quang, sự không cam lòng này đều là lỗi do em. Ngày hôm đó ở miếu Nguyệt Lão, em không nên ngã vào lòng anh, nếu không gặp em, anh sẽ không nhận được vận mệnh bất công này. Nhưng mà không có nếu như, anh tin rằng ngay cả khi quay lại lần nữa, anh cũng sẽ chọn ngày đó để gặp em, chỉ khác là ngày hôm đó anh sẽ giữ em lại. Cho nên, đây là lỗi của em, nhưng anh lại yêu sự sai lầm này, nói như vậy, dường như những sai lầm mà anh phạm phải còn lớn hơn của em. Trên thế giới này, tất cả mọi thứ đều có thể tính toán được, cho dù là tiền bạc, hay là quyền lợi hoặc là tình cảm, nhưng chỉ có em là anh không có cách nào tính toán nổi. Bởi vì khi gặp em, lý trí mà anh vẫn luôn kiêu ngạo tưởng chừng như sụp đổ hết. Ví dụ như, anh không chỉ một lần nghĩ nếu như anh thực sự chết đi, anh cũng muốn kéo theo em đi cùng… theo anh xuống địa ngục.