Chương 337: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (35)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 805 chữ
- 2022-02-06 08:32:56
Tay Phong Quang cầm lá thư run lẩy bẩy, cô cố gắng bình tĩnh lại để có thể xem tiếp.
Phong Quang, có phải em đang sợ anh đúng không? Anh đã từng nói anh sẽ dịu dàng với em. Em đẹp như vậy nhưng thế giới này thì quá là dơ bẩn, anh không cho phép em ở lại cái thế giới dơ bẩn này. Đây chính là sự dịu dàng của anh với em. Nói như vậy, em sẽ nghĩ anh như một người điên, anh cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi. Từ ngày anh gặp em, tất cả mọi thứ đều không vừa ý nữa, cuộc sống của anh bắt đầu bị đảo lộn. Từ nhỏ, anh đã chấp nhận vận mệnh mình sẽ bị bệnh chết vào một ngày nào đó, nhưng sau khi gặp em anh bắt đầu muốn phản kháng. Phong Quang, em biết không? Muốn phản kháng một chuyện không thể cần phải có bao nhiêu dũng khí và ý chí, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và bất lực chứ? Nhưng anh mong rằng em đừng bao giờ biết. Anh sẽ sớm được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Anh đã từng thấy phòng chăm sóc đặc biệt từ xa, trong đó không có cây xanh, cũng không cảm nhận được làn gió nhẹ ấm áp. Nơi đó quá bí bách, anh định nghĩa nó như căn phòng dành cho người chết vậy. Anh không biết ý thức của anh sẽ còn tồn tại được bao lâu. Ở thời khắc cuối cùng này, khi anh còn có thể cử động được, anh đã nghĩ đến chuyện viết cho em những lá thư đó. Anh gửi cho em từng lá thư một, anh bắt đầu có những suy nghĩ trẻ con rằng, cho dù em không quen anh nhưng em có thể nhớ đến anh một chút thôi vậy cũng đủ rồi, dù rằng vì em cảm thấy sợ mà sẽ ghét anh. Phong Quang, anh không muốn làm em sợ anh. Anh thích em đến vậy nhưng anh đã mất tất cả vốn liếng, mất một cơ thể khỏe mạnh, mất cơ hội để cho em biết anh, anh đã không còn gì để đặt cược nữa rồi. Nhưng không sao cả. Anh đã sắp xếp xong mọi thứ. Thế giới làm người ta phiền não này không xứng đáng có được em. Phong Quang, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có thể gặp mặt nhau rồi. Ngày gặp mặt đó anh sẽ nói với em, anh yêu em nhiều đến nhường nào. Không lâu nữa đâu, rất nhanh, rất nhanh thôi… Anh đang đợi em ở địa ngục. A của em.
Bức thư rơi xuống đất, Phong Quang ngồi trên đất toàn thân không còn chút sức lực nào. Mắt cô mở to, đồng tử giãn ra, sợ hãi đến cực độ. Toàn thân cô run lên bần bật, sống lưng lạnh toát. Câu từ trong bức thư đều thân thiết dịu dàng nhưng đọc từng chữ một lại làm người ta sợ hãi hơn cả bị uy hiếp. Người viết thư đã chết rồi nhưng hắn ta vẫn tìm thấy cô, vì muốn cô đi cùng, hay nói cách khác. Hắn ta muốn giết cô. Bị con người đe dọa thì có thể gọi cảnh sát, nhưng… nhưng bị hồn ma đe dọa thì cô phải làm sao? Cô không quên hình ảnh đạo trưởng mà được Khâu Lương đánh giá cao dễ dàng ngã quỵ, thậm chí là không ai biết hắn ta ra tay như thế nào. Phong Quang ngồi trên mặt đất không động đậy, bỗng nhiên nghĩ đến Hệ thống chủ:
Ta bị một hồn ma đe dọa, để cân nhắc sự an toàn cho bản thân, ta muốn mở plug-in!
Không có dịch vụ cho hạng mục này
Ta bị hồn ma đe dọa đấy, có thể…
Cô nghĩ một lát
Có thể giúp ta thiết lập hệ thống bách quỷ bất xâm không?
Ký chủ không phải là nữ chủ.
Tức là, kiểu thiết lập hệ thống trong thế giới có ma quỷ, chỉ có ánh hào quang của nữ chủ mới có thể làm được. Phong Quang đã không chịu nổi nữa:
Mẹ kiếp! Ta cũng coi là người xuyên không mà, ngay cả ánh hào quang của nữ chủ cũng không có, đúng là không khoa học!
Nếu cô không có ánh hào quang, vậy thì cô đã bị các mục tiêu công lược ở thế giới này giam cầm đến chết từ lâu rồi. Hệ thống chủ không nói lời nào, để kệ cô la mắng bất công. Nhưng… thế giới này thật sự quá biến thái. mới chỉ xuất hiện một lần duy nhất, hắn ta đã muốn giết cô rồi.