Chương 347: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (45)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 816 chữ
- 2022-02-06 08:32:57
Ngữ khí Phong Quang đầy phức tạp khi hỏi:
Anh nhất định phải tan biến sao?
Không nỡ xa tôi sao?
Gương mặt hắn trắng bệch, mỉm cười yếu ớt. Hắn ta vẫn cố gắng dùng hết tất cả sức lực của mình giơ tay lên, ngón tay cong cong quét qua sống mũi của cô, cử chỉ thân mật hệt như tất cả những cặp tình nhân khác.
Bỗng nhiên cô cảm thấy thất vọng:
Tôi vẫn không thể chấp nhận… Theo tôi thấy, anh là anh, An Ức là An Ức, hai người là hai người khác nhau, là hai cá thể. Cho dù chuyện hai người phải hợp thành một thể là bắt buộc, nhưng bất luận là ai chiếm đoạt ai, người còn lại sẽ tan biến, so với chết thì có gì khác biệt?
Vậy em có nỡ để An Ức tan biến không?
Tôi…
Cô không trả lời được.
Trong đôi mắt cười của hắn ta ẩn chứa vẻ thất vọng, dùng ngữ khí thê lương nói:
Phong Quang, cho dù là bản thân, cũng sẽ đố kỵ với bản thân mình. Tôi thường nghĩ, sao lại là tôi kế thừa phần tình cảm muốn giết em. Nếu đổi lại là em gặp tôi trước, vậy có phải, bây giờ em sẽ thích tôi hơn một chút không?
Tôi không biết… Xin lỗi.
Không cần xin lỗi, đây không phải lỗi của em.
Hắn ta bất lực cúi đầu, dán chặt lên trán cô, hết cách nói:
Có lẽ đây chính là cái gọi là số mệnh. Cho dù là cùng một người thì đã sao, từ ngày chúng tôi trở thành hai cá thể khác biệt, số mệnh của chúng tôi đều đã khác. Hắn sẽ được em yêu thích, được em ái mộ, còn tôi… sẽ bị em chán ghét, bị em khiếp sợ.
Anh đừng nói nữa… Có lẽ, có lẽ tôi có thể đi tìm An Ức, bảo anh ấy đừng chiếm đoạt anh nữa, có được không?
Cô dùng giọng điệu thương lượng, dù trong lòng cô cũng hiểu, đề nghị này vốn là chuyện không thể.
Em không hiểu, tôi chán ghét hắn đến nhường nào thì hắn cũng chán ghét tôi nhường nấy. Hai chúng tôi đã định sẵn chỉ có thể có một người chiếm được địa vị chủ đạo, kẻ mạnh sẽ chiếm đoạt kẻ yếu. Cuối cùng khi đạt đến một thể hoàn chỉnh, người đàn ông yêu em, đồng thời cũng muốn giết em mới xuất hiện như một chỉnh thể.
Phong Quang vẫn mơ màng chưa hiểu:
Vậy anh nói… Tôi phải làm sao? Tôi chỉ biết bạn trai của tôi là An Ức và anh mới là người muốn giết tôi. Đợi đến lúc hai người biến thành một, người đó… có còn là người mà tôi biết không?
Đừng hoảng sợ.
Hắn ta dịu giọng an ủi:
Bất luận thay đổi thế nào, tình yêu đối với em là thứ mãi mãi không thay đổi.
Đương nhiên, phần tình cảm cực đoan lệch lạc, cũng sẽ không thay đổi.
Đôi mắt hắn ta dần mất đi sức lực để mở to:
Phong Quang, em chỉ cần là chính em là được, bị hắn chiếm đoạt, vốn không có nghĩa là tôi sẽ tan biến…
Anh… Anh đừng chết…
Hắn ta nở nụ cười cuối cùng, nhẹ nhàng dán môi mình lên cánh môi cô. Hắn ta đã không còn sức lực nữa:
Đã nói rồi, tôi sẽ không chết, chỉ là trở về… Lúc gặp lại nhau, em sẽ có thể nhìn thấy con người hoàn chỉnh của tôi…
Đợi đã… Anh đừng thiếp đi, tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh. Tôi còn rất nhiều chuyện vốn không rõ. Anh mở mắt ra đi…
Cùng với giọng nói đầy bi thương của cô, cơ thể hắn ta càng trở nên trong suốt, cuối cùng tan biến như một làn sương mỏng. Mất đi vòng tay, Phong Quang ngồi bệch xuống đất, trong mắt cô bỗng dâng lên một tầng sương mờ.
Hắn ta cứ thế tan biến, không để lại bất kỳ dấu vết gì, thậm chí đến cuối cùng, cô cũng không biết nên xưng hô với hắn ta như thế nào. Còn An Ức, chung quy ngoài một cái tên mà cô đặt, có chẳng có biết gì về hắn cả.
Trong lòng Phong Quang nặng trĩu, cô cảm thấy rất khó chịu.
Đừng đau lòng.
Giọng nói vừa dịu dàng vừa quen thuộc đó lại một lần nữa vang lên bên tai cô. Cô sững sờ quay đầu lại, vì hai mắt đang ướt đẫm, thị giác cũng có chút mơ hồ, nhưng cho dù nhìn không rõ, cô cũng biết người đàn ông đó là ai.
Phong Quang, không phải tôi đã đến gặp em rồi sao?
Hắn mỉm cười rất đẹp, trong đáy mắt dịu dàng đó, ánh lên một tia u ám khó quan sát nhưng đầy quyến rũ.