Chương 355: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (53)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 795 chữ
- 2022-02-06 08:32:58
Dừng lại.
Phong Quang dừng chân lại, cô đứng dưới một gốc cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu lên gương mặt cô, ảm đạm không rõ.
Hệ thống ngưng đếm ngược.
Nó và cô đều trầm mặc không nói.
Một lúc sau, chủ nhân của một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường, hạ cửa xe xuống, dùng giọng nói u buồn riêng biệt làm người nghe không thể không nhận ra hỏi:
Cô Hạ, có muốn lên xe không?
Là Ngu Thuật.
Phong Quang cúi đầu nhìn đôi chân của mình, không chút do dự bước lên xe của Ngu Thuật. Cô ngồi vào ghế phụ, không thèm nhìn anh ta:
Sao anh lại ở đây?
Tôi nghe đạo diễn Khâu nói, người bạn tốt hôn mê sâu của anh ta trong bệnh viện đột nhiên đã tỉnh lại. Hơn nữa người bạn này còn từ chối bất kỳ ai đến thăm hỏi, nghe đồn trong phòng bệnh của anh ta có giấu một mỹ nhân.
Cô lạnh lùng:
Ồ.
Cô Hạ, nhìn thấy cô vẫn còn sống, đây quả là một chuyện làm cho người khác cảm thấy vui mừng. Hôm đó cô mất tích ở cao ốc Hải Tinh, đã làm cho Liễu Hàn lo lắng rất lâu. Cô Lạc nói cô bị một người đàn ông đưa đi, nhưng hình như cô Lạc cũng bị chuyện đó dọa không hề nhẹ.
Ừm.
Cô ra đường với dáng vẻ này, có lẽ tin hot ngày mai sẽ thuộc về cô rồi.
Ừm.
Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Giống như cô không mang giày đi ra đường, là cách tốt nhất để giành tin hot chứ?
Ừm.
Ngu Thuật liếc nhìn Phong Quang:
Xem ra đúng là cô đã mất hết ý chí rồi.
Phong Quang nghiêng đầu sang nhìn anh ta, chậm rì rì nói mấy chữ:
Liên quan quái gì đến anh?
Ngu Thuật cũng không tức giận, ngược lại còn có một chút đắc ý nói:
Tôi có thể trùng hợp như vậy gặp cô ở đây, chắc cô đã tin giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh phải không?
Vậy thì có tác dụng quái gì?
Cô Hạ, cô là nhân vật của công chúng, nói chuyện có thể đừng thô lỗ như vậy không?
Lắm chuyện.
Được rồi, nể tình cô đang thất tình, tôi không tính toán với cô. Chúng ta đến rồi, xuống xe đi.
Phong Quang sững sờ một lúc, cùng anh ta xuống xe. Lúc này, cô mới phát hiện họ đang đến một trung tâm thương mại.
Ngu Thuật mỉm cười:
Đi theo tôi.
Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Ngu Thuật bước vào trung tâm thương mại, nói với giám đốc gì đó. Trong nháy mắt tất cả khách hàng đều được người của trung tâm thương mại dùng lý do cần kiểm tra bảo trì mời ra ngoài. Chẳng mấy chốc, trong một trung tâm thương mại to như vậy, chỉ còn lại hai vị khách là Ngu Thuật và Phong Quang.
Ngu Thuật nói:
Với thân phận như chúng ta, tốt nhất vẫn nên bao trọn trung tâm này sẽ tốt hơn. Hơn nữa, cứ để một cô gái đi chân trần trên đất, đây không phải là hành vi của một người ga lăng.
Vẻ mặt Phong Quang không chút biểu cảm:
Đúng là lắm tiền không có chỗ tiêu.
Bao trọn một trung tâm thương mại cao cấp như vậy, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?
Ngu Thuật nhún vai:
Bây giờ chẳng phải tôi đã có chỗ tiêu rồi sao?
Họ đi đến chỗ bán giày, giám đốc đảm nhận phần việc của nhân viên bán hàng, đích thân giới thiệu chào hàng. Kiểu dáng giày nữ ở đây đúng là đa dạng phong phú, thiết kế có loại thì sang trọng tinh tế, có loại thì đơn giản thanh lịch, nhưng điểm tương đồng duy nhất chính là nhìn chúng đều có vẻ rất đắt đỏ.
Giám đốc thấy Phong Quang mãi vẫn chưa có dấu hiệu hài lòng, liền vội vã lấy vài kiểu giày mới khác sang giới thiệu, nhưng rất tiếc Phong Quang vẫn chẳng có hứng thú gì mấy.
Mấy đôi giày này đúng là rất đẹp, nhưng đương nhiên đi vào cũng sẽ rất mệt, trừ những lúc phải tham gia những sự kiện cần thiết, bằng không tuyệt đối cô sẽ không mang giày cao gót.
Ngược lại Ngu Thuật có vẻ rất nhẫn nại, phụ nữ khi mua sắm, vẫn luôn thích chọn cái này cái kia, mất rất nhiều thời gian.
Lúc này, có một anh chàng mặc đồng phục nhân viên bước đến, trên tay anh ta là một đôi giày màu trắng đế bằng đơn giản, không có quá nhiều họa tiết, điểm đặc sắc duy nhất của nó chính là đơn giản.
Cô Hạ, cô xem đôi giày này như thế nào?