Chương 366: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (4)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 898 chữ
- 2022-02-06 08:33:00
Phong Quang nói:
Sư huynh, đệ tử mới nhập môn trước giờ đều do huynh phụ trách.
Cho nên, chuyện này không liên quan đến cô.
Ta cũng biết thế, có điều đệ tử nhập môn năm nay đều nghe nói sư phụ truyền Hàn Uyên Kiếm cho muội rồi, cho nên khác với những năm trước, bọn chúng cứ gào lên muốn gặp muội.
Muội rất có lòng tin với bản lĩnh làm yên lòng bọn nhóc của sư huynh.
Ôi, sư muội, đừng có lãnh khốc vô tình như vậy chứ. Sư huynh của muội chỉ muốn ở giữa muôn vàn hoa cỏ nhưng không dính một phiến lá nào thôi. Mấy trò chăm sóc tiểu hài tử gì đó, ta vẫn luôn không có hứng thú. Có điều thân là đại sư huynh, dù sao cũng phải gánh vác một chút chuyện nhàm chán.
Thương Bạch Tử nói nghe rất chí công vô tư, giống như hắn ta thật sự là một nham nhân có tinh thần trách nhiệm vậy.
() Câu trên có chỉ người vô cùng đào hoa, có sức quyến rũ nhưng lại có thể giữ thân như ngọc, không bị ảnh hưởng.
Nhưng Phong Quang không hề lộ vẻ xúc động:
Sư huynh vất vả rồi.
Sư muội, muội thật sự không cùng ta đi xem thử à? Trong đám đệ tử mới năm nay, có rất nhiều bé trai đẹp trai đấy, nói không chừng muội nhìn trúng đứa nào, còn có thể giữ lại bồi dưỡng nữa.
Lời này sư huynh đừng để cho sư phụ nghe thấy.
Nói chuyện với sư muội, sư huynh ta yên tâm.
Thương Bạch Tử khoác vai cô:
Sư muội từ nhỏ đã không phải là người thích mách lẻo rồi. Nhớ năm đó, ta lén xuống núi đi dạo thanh lâu, không phải là muội cũng giấu sư phụ cho ta sao?
Phong Quang liếc mắt nhìn hắn ta:
Hoá ra ngày đó huynh đi thanh lâu à.
Khụ…. Cái đó, thanh lâu thật ra chỉ là chỗ uống trà thôi.
Thương Bạch Tử cho là sư muội chưa từng xuống núi này không hiểu thanh lâu là cái gì, vội vàng lừa gạt, hắn ta lại nói:
Sư muội, muội đừng kiểu cách nữa. Sư huynh ta biết muội luôn thích trẻ con. Đi đi, cùng ta đi gặp đám con nít kia nào.
Thương Bạch Tử không nói gì thêm nữa, trực tiếp kéo tay Phong Quang đi tới quảng trường Thái Cực. Phong Quang từng nghĩ dứt khoát dùng một chiêu lôi quyết đánh vào nam nhân này, nhưng nể tình sư huynh muội nhiều năm qua của bọn họ, cô vẫn cho qua.
Cứ qua ba năm một lần, Huyền Môn sẽ thu nhận một nhóm đệ tử. Những đệ tử này sẽ được các trưởng lão chọn trúng đưa về phân bộ của mình, mà chưởng môn Huyền Thanh Tử sau khi thu nhận Phong Quang, đã không thu nhận thêm đồ đệ nào nữa.
Theo lời của Thương Bạch Tử, nhóm đồ đệ năm nay thu nhận đều có tư chất tốt, từ lúc sát hạch nhập môn đã có mấy đệ tử xuất sắc rồi. Phong Quang nghe hắn ta nói chuyện, biết là hắn ta đã có ý định thu nhận đồ đệ rồi. Mỗi đệ tử chỉ cần đến kỳ Kim Đan là được thu nhận đồ đệ. Thật ra nếu không phải là có sự tồn tại mãnh liệt của Phong Quang, vậy Thương Bạch Tử sẽ là người được mọi người khen ngợi là thiên tài. Hắn ta bây giờ đã ở kỳ Kim Đan rồi, cũng chỉ mới vừa qua hai mươi tuổi mà thôi.
Ở quảng trường Thái Cực, ba mươi đứa bé sáu bảy tuổi xếp hàng đứng ngay ngắn, nhìn đứa nào cũng vô cùng lanh lợi, dáng vẻ cũng trắng trẻo xinh xắn, rất đáng yêu. Rất lâu trước kia, Phong Quang đã nghi ngờ, thật ra Huyền Môn là nhìn mặt nhận người, ngay cả bác gái nấu cơm trong phòng bếp bộ dạng cũng thướt tha, thùy mị.
Thương Bạch Tử cười làm dáng với đám nhóc kia:
Này, ta đã tìm Đại sư tỷ mấy đứa muốn gặp đến rồi đây này.
Đại sư tỷ!
Tất cả bọn trẻ đều đồng thanh khom người hành lễ.
Không cần đa lễ.
Phong Quang mỉm cười như ánh mặt trời tháng ba trên đỉnh núi tuyết, lạnh lùng cũng ấm áp:
Vào Huyền Môn rồi, từ nay về sau, mấy đứa cũng chính là sư đệ, sư muội của ta, ở Huyền Môn, nhớ kỹ kết thân hơn đấu đá, phải hòa đồng khiêm tốn, cũng phải chăm chỉ tu luyện, làm vẻ vang cho môn phái.
Rõ, sư tỷ.
Thương Bạch Tử thấy Phong Quang muốn đi, vội vàng kéo cô lại:
Sư muội, đừng vội đi thế chứ. Các tiểu sư đệ và tiểu sư muội vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi muội đấy.
Phong Quang nhìn về phía đám nhóc kia, trừ đứa bé gái tết đuôi sam dùng dây đỏ quấn tóc, bên eo đeo một cái chuông màu vàng dây đỏ cao ngạo trong mắt không có ai ra. Mấy đứa còn lại đều quay sang nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
Cô mềm lòng:
Mấy đứa có chuyện gì muốn hỏi ta sao?
Cô lại không tự chủ, nhìn cô bé mặt mũi xinh đẹp đó thêm một cái.