• 6,565

Chương 371: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (9)



Được, được, được, là bởi vì muội không muốn nợ ân tình, cho nên mới tới đưa thuốc cho ta.
Phong Quang trả lời theo tiểu cô nương:
Có điều, bây giờ đã muộn như vậy rồi, muội còn phải vất vả trèo xuống núi à? Nói không chừng muội đi đến giữa đường lại có một con khỉ nghịch ngợm nhảy ra đấy.



Muội …
Tiếu Tiếu cong môi, trong mắt lộ ra tia hốt hoảng.

Cũng không biết vì sao nó không sợ tối, không sợ cánh rừng hoang này mà lại sợ một con khỉ chứ?

Phong Quang làm bộ như rất phiền não suy nghĩ:
Nếu không… tối nay muội cứ ở chỗ ta một đêm đi!



Có thể không?
Nó đầu tiên là kinh ngạc, sau lại cảm thấy biểu hiện của mình quá mức, cố gắng đè nén vẻ mặt kích động xuống, chỉ còn đôi mắt lấp lánh kia bán đứng nó thôi.


Đỉnh Hạo Miểu có rất nhiều phòng trống, đương nhiên, đã muộn thế này rồi ta cũng lười lau dọn, nếu như muội đồng ý thì có thể ngủ chung với ta.


Tiếu Tiếu khoanh tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
Nể tình nhìn dáng dấp tỷ cũng không tệ, bản tiểu thư sẽ đại phát từ bi nhận lời.



Đây đúng là vinh hạnh của ta.
Phong Quang cười đứng lên:
Nhưng, muội còn có thể đi được chứ? Một cánh tay của ta bị thương rồi, không bế muội được đâu.


Tiếu Tiếu cúi đầu nhìn đôi giầy trắng đã bẩn của mình, dùng ánh mắt cứng rắn nhìn Phong Quang:
Đương nhiên muội có thể tự đi rồi, còn lâu muội mới cần tỷ bế.



Đúng là đứa bé ngoan.
Phong Quang cúi người xuống, khẽ cười:
Đợi vết thương của ta khỏi rồi, ta sẽ bế muội nhé.


Trên mặt Tiếu Tiếu hiện ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh lại không nóng không lạnh nói:
Muội không thèm mong đợi đâu.


Phong Quang cười khẽ, giơ tay ra:
Nào, ta đưa muội đến chỗ ở của ta.


Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được bám vào.

Nó ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Phong Quang, đột nhiên nhớ ra cha đã từng nói, mẹ nó là một người rất ấm áp.

Nhưng ở chỗ nó lớn lên, trừ nó ra, những người khác đều không có nhiệt độ.

Nữ nhân này dắt tay nó, khiến cho nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Đây chính là sự ấm áp mà cha nói sao?

Tiếu Tiếu bất giác siết chặt bàn tay cầm tay Phong Quang.

Trên đỉnh Hạo Miểu có một căn nhà trúc, căn nhà trúc này đã tồn tại mấy trăm năm rồi, cũng không biết là vị đệ tử nào của Huyền Môn xây dựng lên, song đã hời cho người sau này.

Nhân lúc Tiếu Tiếu còn đang hiếu kỳ nhìn tất cả những thứ trước mặt, Phong Quang lấy quần áo lúc bé cô mặc ra, bảo Tiếu Tiếu cởi giày đứng lên giường, đích thân thay y phục sạch sẽ cho nó. Cái váy nhỏ màu đỏ như lửa mặc trên người Tiếu Tiếu, lập tức tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như tuyết của nó, vô cùng đáng yêu.


Không tệ, ta đã biết Tiếu Tiếu mặc cái này sẽ rất đẹp mà.


Nhưng Tiếu Tiếu rất thấp thỏm kéo cái dây trên váy:
Là màu đỏ…



Đúng thế, muội không thích màu đỏ à?
Lúc bé Phong Quang cũng thích y phục màu đỏ, nhưng đi ra ngoài sẽ không hợp với những người khác trong sư môn, hơn nữa không tôn lên vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng cô ngụy trang, cho nên cô cũng theo mọi người mặc đồ màu trắng.


Không phải là không thích…
Tiếu Tiếu cắn môi, hình như rất sợ hãi:
Cha muội không cho muội mặc đồ màu đỏ.



Tại sao? Muội mặc đồ màu đỏ không phải rất đẹp à?



Muội cũng không biết, có một lần muội mặc váy đỏ do một thúc thúc tặng, mặt cha biến sắc, cũng không cười với muội nữa, còn không gặp muội mấy tháng.



Ừm… vậy là cha muội không thích màu đỏ.
Phong Quang vỗ đầu nó:
Không sao, cha muội không có ở đây, muội mặc ông ấy cũng sẽ không biết. Huống hồ loại y phục trẻ con này, ở chỗ ta chỉ có màu đỏ thôi, cũng không thể bảo ta tối thế này rồi còn xuống núi mua cho muội một bộ đồ được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.