Chương 372: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (10)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 726 chữ
- 2022-02-06 08:33:00
Tiếu Tiếu kéo ống tay áo:
Vậy… vậy sau này tỷ đừng nói với cha muội là muội mặc y phục màu đỏ nhé.
Được, ta không nói với ông ấy đâu.
Phong Quang ngồi ở trên giường:
Tiếu Tiếu rất sợ cha mình à?
Tiếu Tiếu gật đầu, lại lắc đầu.
Phong Quang bật cười:
Muội đây coi là trả lời cái gì chứ?
Lúc cha không tức giận rất dịu dàng, lúc tức giận cũng rất dịu dàng, muội và các thúc thúc đều không biết cha lúc nào vui, lúc nào không vui, cho nên bọn muội đều không dám tùy tiện đi tìm cha nói chuyện.
Người khó đoán như vậy… Chắc mẹ muội nhất định sống rất khổ cực.
Ánh mắt Tiếu Tiếu ảm đạm:
Cha nói, từ lúc muội vẫn là đứa bé thì mẹ muội đã rời đi rồi.
Phong Quang dừng một lát:
Rời đi rồi…
Vâng…. các thúc thúc nói với muội, bởi vì người xấu muốn giết cha, mẹ vì bảo vệ muội và cha nên mới rời đi, cho nên không phải là mẹ không cần cha và Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu sợ Phong Quang không tin lời mình, nghĩ nó là một đứa bé mà mẹ không cần, lại vội vàng nói:
Cha nói, đợi cha ra ngoài rồi, cha sẽ dẫn Tiếu Tiếu đi tìm mẹ, chỉ là Tiếu Tiếu không đợi được cho nên mới lén chạy ra ngoài.
Phong Quang bừng tỉnh hiểu ra:
Ta thấy trong sổ sách ghi muội là cô nhi, hoá ra là muội lén trốn khỏi nhà.
A, muội nói ra rồi!
Tiếu Tiếu che miệng, lại cầu xin:
Tỷ đừng nói cho người khác biết được không? Muội không muốn bị đuổi ra ngoài, muội muốn ở đây tìm mẹ muội.
Mẹ của muội…. là người của Huyền Môn à?
Vâng, vâng! Các thúc thúc từng nói, mẹ của muội là đệ tử của Huyền Môn, người muốn giết cha muội cũng là người xấu của Huyền Môn. Muội phải nhanh chóng tìm được mẹ, đưa mẹ về, nếu không ở lại Huyền Môn toàn là người xấu này sẽ rất nguy hiểm.
Phong Quang cố ý trêu nó:
Muội nói Huyền Môn toàn người xấu là bao gồm cả ta à?
Không có, không có, tỷ tốt nhất! Xinh đẹp lại dịu dàng, còn lương thiện nữa!
Được rồi, không cần khen ta như vậy, ta không nói cho người khác biết muội là đứa bé trốn nhà đi là được rồi.
Phong Quang khẽ nhấc kiếm lên, ánh nến liền tắt ngấm. Cô kéo tiểu nha đầu nằm lên giường, để nó ngủ ở phía trong, đắp chăn cho nó xong, cô cười hỏi:
Mẹ muội tên là gì? Có lẽ ta quen đấy.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt của Phong Quang, dưới ánh trăng cô càng thêm dịu dàng trong mắt Tiếu Tiếu, nó không nhịn được lại dán vào lòng cô:
Mẹ chính là mẹ, muội cũng không biết mẹ tên là gì, có điều mẹ rất đẹp, xinh đẹp hơn muội.
Vậy nhất định là đẹp hơn cả ta nữa rồi.
Mặc dù tỷ cũng rất đẹp, nhưng nhất định là không đẹp bằng mẹ muội.
Tiếu Tiếu đã leo một tiếng, giờ mệt đến mức nằm ở trên giường mí mắt bắt đầu đánh nhau, nó mơ mơ màng màng nói:
Tiếu Tiếu nhất định sẽ tìm được mẹ, có mẹ rồi. Cha sẽ không thường xuyên không để ý tới Tiếu Tiếu nữa….
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ xíu của nó, tiểu nha đầu đúng là mệt lả đi rồi.
Phong Quang nhẹ nhàng vỗ lưng nó, bất giác nỉ non thành tiếng:
Tiếu Tiếu à Tiếu Tiếu, muội có cái tên như vậy, là vì trùng hợp, hay là vì…
Cô còn chưa dứt lời, suy đoán đầu tiên đã nảy ra trong đầu, cô cũng cảm thấy quá khó bề tưởng tượng nổi, lại có dòng suy nghĩ đang nhắc nhở, suy đoán của cô quá không có lý do rồi.
Cái thế giới này, ký ức từ nhỏ đến lớn đều ở trong đầu cô, huống hồ cô bây giờ cùng lắm cũng mới mười sáu tuổi, sao có thể sinh một đứa con gái sáu bảy tuổi chứ.
Phong Quang cho rằng mình quá có tố chất thần kinh rồi.