Chương 396: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (34)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 752 chữ
- 2022-02-06 08:33:04
Bản lĩnh giả vờ đáng thương của cô càng ngày càng mạnh.
Phương Việt buồn cười vén lọn tóc dài trước ngực cô lên, thấp giọng nói:
Ta không trách muội. Phong Quang, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
Được...
Cô bị lạc trong sự dịu dàng của hắn, chỉ có thể ngẩn ngơ gật đầu.
Tôn đại phu nhìn đôi nam nữ thanh niên kia hoàn toàn không chú ý đến mình mà đi thẳng ra ngoài, ném bàn tính trong tay đi:
Ta còn chưa tính xong nợ đâu nhé!
…
Cái trấn này được đặt tên là trấn Bạch Lê, bởi vì hai bên dọc đường trồng toàn cây lê. Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ không phải là mùa hoa lê nở.
Lúc mặt trời lặn, người trên đường phố không nhiều cũng không ít, nhiều nhất là hình ảnh phụ thân dẫn hài tử ra ngoài rong chơi, mà lúc này mẫu thân đều đang ở nhà nấu cơm.
Phong Quang nắm chặt lấy tay Phương Việt. Ánh mắt mãnh liệt của cô cũng làm cho hắn không có cách gì lơ là được, hắn cười khẽ nói:
Sao lại nhìn ta như vậy?
Ta đang nghĩ... tương lai nhất định Phương Việt sẽ là một phụ thân tốt.
Vẻ mặt Phương Việt cứng lại.
Phong Quang không hiểu sao hắn lại đột nhiên yên lặng:
Sao thế?
Ta chỉ là chưa từng nghĩ... ta sẽ có hài tử.
Không, chính xác mà nói, là hắn căn bản chưa từng nghĩ sẽ có người thứ ba xen vào giữa bọn họ.
Vậy bây giờ huynh có thể nghĩ xem, không phải huynh nói muốn lấy ta à? Vậy chúng ta sớm muộn cũng sẽ có hài tử. He he, ta hy vọng là nữ nhi, sau đó ta sẽ đặt tên nó là Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu. Hàng ngày đọc cái tên này đều làm cho người ta cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Hài tử...
Hắn nhìn Phong Quang đang chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp, câu nói
ta không muốn có hài tử
cũng không nói ra được nữa, bởi vì hắn không nỡ phá vỡ vẻ mặt hạnh phúc của cô.
Đi tới trước một quầy hàng, hắn dừng lại.
Phong Quang cũng dừng lại theo hắn, hỏi:
Sao thế?
Phương Việt nói:
Ta đã đồng ý với muội, sẽ đi mua trâm cùng muội.
Lúc này cô mới phát hiện bọn họ đang đứng trước một quầy hàng bán trâm, hoá ra hắn vẫn còn nhớ lời cô đã nói.
Có điều... Phong Quang kéo tay Phương Việt, kiễng chân lên nói nhỏ vào tai hắn:
Nhưng ta không có tiền, thôi bỏ đi vậy.
Hắn thở dài:
Có ta ở đây, sao cần muội phải tiêu tiền?
A? Huynh có tiền à?
Hắn đoán có lẽ cô ở Huyền Môn rất ít xuống núi, cho nên không có thói quen chuẩn bị tiền bạc, nhưng cùng là đệ tử Huyền Môn, hắn lại khác. Lúc bằng cô bây giờ hắn đã xuống núi trảm yêu trừ ma rất nhiều lần, trong thế tục phải dùng đến tiền bạc, đương nhiên cũng là không thể thiếu được.
Phương Việt thấy cô ngẩn ra thì cảm thấy buồn cười, cái loại ánh mắt nghi ngờ đó của cô, giống như đang nói một nam nhân không nhiễm bụi trần như huynh làm sao có thể có thứ như tiền được chứ?
Nhưng trên thực tế, hắn quả thật có.
Học bộ dạng của cô, hắn cũng nhỏ giọng nói:
Ở cái nơi nhỏ thế này cũng không có đồ quý giá, Phong Quang tùy tiện chọn một cây đi. Đợi sau này ta sẽ tặng cho muội một cây trâm thật tốt.
Hơi thở của hắn phả vào tai cô, cô không khống chế được đỏ mặt lên, cô cố trấn tĩnh lại, quét mắt qua đồ trong gian hàng. Cô vừa nhìn đã chọn được một cây trâm gỗ khắc hoa văn, liền giơ tay ra chỉ:
Ta thích cái đó.
Cô luôn luôn thích những thứ thiết kế đơn giản.
Phương Việt trả tiền, hắn cầm lấy cây trâm gỗ, dịu dàng:
Sau khi trở về, ta sẽ vấn tóc cho muội.
Được...
Cô cười rạng rỡ giống như con chim non ôm lấy cánh tay hắn.
Ánh nắng ấm áp lúc hoàng hôn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm nổi bật đáng yêu, có một loại ma lực khiến cho người ta không nhịn được mà muốn xích lại gần
Phương Việt bỗng nhiên có một loại vui mừng, cô là của mình.