Chương 397: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (35)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 758 chữ
- 2022-02-06 08:33:04
Trăng treo trên đỉnh đầu, màn đêm yên tĩnh.
Phong Quang và Phương Việt đều không ngủ được. Cô biết hắn quen ngủ không yên giấc rồi, nhưng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại trong giấc mơ nhìn thấy hắn vẫn chưa ngủ, chỉ yên lặng nhìn mình. Sau khi nhìn hắn rất lâu, cô cảm thấy phiền muộn.
Ôm lấy lưng hắn trong chăn, cô nhỏ giọng nói:
Phương Việt, ngủ đi, ta sẽ không rời đi đâu, huynh phải nghỉ ngơi cho tốt.
Ta nhìn muội thêm chút nữa.
Hắn để cho cô tựa vào khuỷu tay mình, tay còn lại khoác lên ngang eo cô:
Đợi muội ngủ rồi, rất nhanh ta sẽ có thể ngủ được.
Ta không tin đâu.
Cô lẩm bẩm:
Phương Việt, huynh đừng nghĩ nhiều, không phải bây giờ ta đã ở thế giới này mấy ngày rồi vẫn chưa đi sao? Nói không chừng... ta sẽ không rời đi nữa.
Vậy sư phụ và sư huynh và của Phong Quang... thì làm thế nào?
Bọn họ... Ôi, cũng không biết bọn họ có phát hiện ra không thấy ta đâu chưa nữa.
Đột nhiên nghĩ tới Huyền Thanh Tử và Thương Bạch Tử, Phong Quang lại thở vắn than dài, cô co người rúc vào trong lòng hắn:
Nhưng ta cũng không có cách nào vẹn cả đôi đường cả. Tuy nói ra lời này có chút bất hiếu, nhưng ở trước mặt huynh, ta không có tâm tư nghĩ đến người khác nữa. Huynh nhìn huynh đi, dễ bị lừa như vậy, nếu như không có ta ở bên bảo vệ cho huynh, huynh chết rồi thì phải làm sao đây?
Hắn cười:
Đúng thế, đa tạ Phong Quang đã bảo vệ ta.
Hừ hừ, biết tầm quan trọng của ta là tốt.
Cô kéo một lọn tóc của hắn, lại nói:
Phương Việt, lần sau gặp lại cái lão thất phu đó, huynh không được mềm lòng, cũng không thể lại bị ông ta đánh lén nữa, biết chưa hả?
Hắn cụp mắt:
Ta biết rồi.
Huynh đừng buồn, ông ta không xứng làm sư phụ của huynh.
Có Phong Quang ở đây, ta không buồn.
Phong Quang cười hì hì ra tiếng, cô vùi đầu vào trong ngực hắn, chóp mũi toàn là hơi thở thơm dịu của hắn, cô không khỏi sinh ra cảm giác ngọt ngào:
Phương Việt, huynh thật tốt.
Phong Quang cũng rất tốt.
Phương Việt khẽ nói, giọng nói dịu dàng có thể làm cho người ta say mê. Cô luôn có thể vô tình thu hút được ánh mắt của hắn, làm cho hắn không ngừng suy nghĩ, nếu như có thể khảm cô vào thân thể mình, vĩnh viễn không xa cách thì tốt rồi.
Hắn thật sự yêu nữ tử này, cũng thật sự muốn yêu thương chiều chuộng cô. Nam nhân thanh tu nhiều năm, một khi động tình thì tình ý lại mãnh liệt như vậy.
Phong Quang nghe thấy tiếng tim đập mạnh của hắn, càng không thấy buồn ngủ, trong phòng chỉ có ánh trăng chiếu vào, khiến người ta tình ý mê loạn.
Cô thò tay ra khỏi chăn, ngón trỏ cẩn thận vuốt dọc theo hình dáng khuôn mặt hắn, cô bỗng nhiên cảm thán:
Phương Việt, huynh thật là đẹp trai, ta luôn cảm thấy chuyện huynh thích ta vẫn là ta được lời.
Không đâu.
Hắn cũng giơ tay lên phủ lên mu bàn tay cô:
Có thể gặp được Phong Quang là may mắn của ta.
Phong Quang không nhịn được, hôn vào khoé môi hắn, tò mò cười hỏi:
Phương Việt, ta có phải là người đầu tiên huynh thích không?
Đúng thế...
Bởi vì nụ hôn đó của cô mà mắt hắn sáng rực lên.
Huynh lớn tuổi hơn ta, trước khi gặp ta huynh không gặp ai khiến huynh rung động à? Ví dụ như... tiểu sư muội gì đó của huynh?
Quả nhiên, đối với loại sinh vật tiểu sư muội này, cô vẫn canh cánh trong lòng.
Phương Việt không hiểu tại sao Phong Quang lại cố chấp với tiểu sư muội của hắn như vậy, có lẽ là bởi vì trong những gì cô biết thì đó là nữ nhân duy nhất xuất hiện ở bên cạnh hắn:
Giao tình của sư muội và ta không sâu. Tuy muội ấy thường xuyên đến tìm ta nhưng lần nào ta cũng chỉ dặn dò muội ấy phải chăm chỉ tu luyện, sau đó... muội ấy cũng không thường xuyên tìm ta nữa.
Cho nên nói tóm lại là không thân thì rung động thế nào được chứ?