Chương 399: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (37)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 738 chữ
- 2022-02-06 08:33:04
Lời của Phong Quang như tiếng mời gọi.
Sự kích động áp chế trong xương cốt Phương Việt bị thúc đẩy hết ra ngoài, chỉ vì một câu
Ta là của chàng
đó của Phong Quang, hắn in dấu nụ hôn nóng bỏng như lửa từ trán đến cổ cô.
Giống như chỉ có lưu lại dấu ấn của hắn trên người Phong Quang thì cô mới không rời xa hắn.
Phong Quang nhũn người ra dưới sự nhiệt tình đó, quyền chủ động không hề ở chỗ cô, cô chỉ có thể đón nhận sự tấn công không ngừng từ hắn. Không bao lâu, cô nghe
xoẹt
một tiếng, lại cảm thấy ngực mát lạnh, mở mắt ra nhìn hoá ra là y phục của mình đã bị hắn kéo rách rồi, bộ y phục mỏng manh hơn ở bên trong và áo lót thêu hoa diên vĩ vì thế mà lộ ra ngoài.
Hắn vẫn cầm miếng vải rách trong tay, hơi ngẩn ra:
Ta không biết... nó lại không chịu nổi một đòn như vậy...
Thứ hắn nói, đương nhiên là y phục trên người cô.
Phong Quang thở dài, vòng hai tay qua cổ hắn để hắn cúi xuống, cô chủ động hôn:
Không sao, ta vẫn còn rất nhiều bộ.
Người tu tiên ấy mà, trong bảo bối trữ đồ có thể không có tiền bạc gì nhưng nhất định không thiếu y phục. Người tu tiên không giống với người bình thường ở chỗ vĩnh viễn có loại bạch y bay phấp phới, khí phách tràn ngập tiên khí, bạch y thích hợp với phương diện này. Bất cứ lúc nào cũng đều phải mang theo mấy bộ y phục đã trở thành quy củ ngầm thừa nhận của tất cả người tu tiên.
Nếu không Phong Quang và Phương Việt cũng không có cách nào thay y phục nhiễm máu đó cả.
Cô đã nói không sao rồi, trong tình hình này mà còn so đo, vậy Phương Việt không phải là nam nhân rồi. Chẳng qua chỉ là một bộ y phục mà thôi, ngày mai dẫn cô đi mua mấy bộ mới là được.
Không để Phong Quang đợi lâu, hắn bắt đầu mãnh liệt đáp lại nụ hôn của cô. Y phục trên người Phong Quang ngày càng ít đi. Cô bất mãn vì hắn vẫn còn mặc nguyên đồ, cho nên cũng vươn tay ra túm lấy y phục của hắn, đương nhiên cô vẫn cẩn thận không chạm vào vết thương kia.
Cũng không biết Tôn đại phu đã dùng thuốc gì, vết thương mấy ngày trước vẫn còn chảy máu, hôm nay đã bắt đầu kết vảy rồi. Nhưng cho dù vậy, khi nào nhìn vào, vết sẹo đó cũng khiến cho người ta nghĩ đến vết thương vô cùng nặng mà ngày đó hắn đã chịu, cùng với bộ dạng sắp chết của hắn.
Cô đau lòng giơ tay đặt lên phần da thịt nguyên vẹn gần vết thương đó:
Còn đau không?
Không đau nữa rồi.
Nụ hôn của Phương Việt dày đặc như mưa rơi lên mặt cô:
Phong Quang, ta bảo đảm với nàng, ta sẽ không bị thương nữa đâu.
Lời này là chàng nói đấy nhé.
Ừ, là ta nói.
Hắn hôn lên môi cô, khẽ gặm cắn. Bàn tay không yên phận đó cũng trượt từ nơi mềm mại trước ngực cô xuống dưới, qua cái bụng nhỏ của cô, đùi cô... cuối cùng chuyển hướng, chạm vào nơi ướt át của cô.
Phong Quang chỉ cứng người trong chốc lát, rất nhanh đã thả lỏng ra, mặt và tai cô đều đỏ bừng. May mà trong căn phòng chỉ có ánh trăng này, sẽ không có ai có thể nhìn rõ gương mặt nóng rực của cô.
Không bao lâu, dưới sự kích thích của ngón tay hư hỏng của hắn, trong phòng vang lên tiếng nước chảy.
Phương Việt ghé sát vào tai cô, nói:
Phong Quang quả nhiên là thích ta.
Phong Quang cắn môi, xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong.
Hắn lại nhẹ giọng hỏi:
Thật sự có thể sao?
Đã đến bước này rồi, chẳng lẽ tắm rồi đi ngủ à!?
Phong Quang ngẩng đầu lên cắn vào yết hầu hắn, tay cũng không quy củ lướt dọc theo cơ thể hắn đi xuống, cầm lấy vật đã sớm nóng bỏng như sắt kia. Phương Việt hít một hơi.
Cô nỉ non:
Nếu như ta nói không thể, chàng sẽ dừng lại sao?