• 6,565

Chương 404: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (42)


Phong Quang và Phương Việt rời khỏi trấn Hoa Lê. Cô không biết Phương Việt muốn đi đâu, nhưng cô cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần đi theo hắn là được rồi. Sau nửa ngày ngự kiếm phi hành, cho dù Phương Việt không nói, Phong Quang cũng nhận ra đây là nơi nào.


Phương Việt, tại sao lại đến chân núi Huyền Môn?
Môi trường xung quanh không khác gì Huyền Môn chỗ cô, cũng vì vậy, cô mới có thể nhìn là nhận ra ngay.

Phương Việt dắt tay Phong Quang đi trên con đường nhỏ:
Bây giờ nhất định người của Huyền Môn đang lùng tìm tung tích của ta, bọn họ nhất định sẽ không ngờ ta lại ở ngay gần Huyền Môn.


Đây cũng chính là cái gọi là nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Phong Quang sùng bái nói:
Phương Việt, chàng thật thông minh.


Ngữ khí của cô, rõ ràng là nam nhân lợi hại như vậy sao lại là của mình chứ? Điểm này đã thành công lấy lòng Phương Việt.

Hắn chỉnh lại tóc bị gió trong rừng thổi bay loạn của cô:
Phong Quang, ta đưa nàng đến một nơi.


Cô rất hưng phấn gật đầu:
Được.


Đi khoảng năm phút trong rừng, liền xuất hiện một gian nhà gỗ, nhà gỗ không lớn không nhỏ, nhìn cũng rất nghệ thuật.

Phương Việt dẫn cô đi vào:
Đây là nơi thanh tịnh lúc ta xuống núi đã dựng lên, mô phỏng theo phòng trúc trên đỉnh Hạo Miểu, trừ ta và Phong Quang ra, không có ai biết cả.


Phong Quang bắt lấy trọng điểm trong lời nói của hắn:
Chàng đã từng ở đỉnh Hạo Miểu à?



Đúng thế, đỉnh Hạo Miểu thanh tịnh không người, lại dồi dào linh khí, là nơi tuyệt vời để tu luyện. Sư tôn...


Cô lạnh giọng:
Sao?


Hắn lập tức đổi giọng:
Là Nhất Mộc, ông ta để ta ở nơi đó. Ta đã xây phòng trúc ở đỉnh Hạo Miểu, không phải Phong Quang đã từng nói, đến khi chúng ta gặp nhau lần nữa, muốn ta dẫn nàng đến đỉnh Hạo Miểu xem xem à? Ta sẽ đưa nàng đi.



Không gấp, không gấp, cho dù là chuyện gì thì cứ giải quyết chuyện của chàng trước rồi hãy nói.
Phong Quang nhào vào lòng hắn, mặt dán vào ngực hắn:
Phương Việt, ta phải bảo vệ chàng thật tốt.


Phương Việt hôn lên đỉnh đầu cô:
Không phải là nam nhân bảo vệ nữ nhân à?



Chàng quá dễ bị thương, ta cũng không dám bảo chàng bảo vệ ta.


Hắn thở dài, hình tượng hắn dễ dàng bị thương, dễ dàng bị lừa gạt đã ăn sâu bén rễ trong mắt cô rồi.


Đúng rồi!
Phong Quang rời khỏi lòng hắn, cô lấy Hàn Uyên Kiếm đưa cho hắn:
Kiếm của chàng đã bị lão thất phu đó lấy đi rồi, nếu như chàng muốn đánh nhau với lão ta, không có vũ khí thì sẽ bất lợi, chàng dùng kiếm của ta trước đi.



Phong Quang, Hàn Uyên Kiếm là thần khí, là đồ sẽ nhận chủ.



Không sao, ta đã nói nó làm vũ khí cho chàng thì nó phải làm, nếu không ta sẽ chém nó.


Có một cảm giác nhỏ xíu rất khó phát giác nơi Hàn Uyên Kiếm, nó đang run lên.

Cô là vì Hàn Uyên Kiếm mà đến, lại vì Hàn Uyên Kiếm mà đi, nếu như không có Hàn Uyên Kiếm...

Đột nhiên nghĩ đến những thứ này, Phương Việt vốn không muốn nhận lấy Hàn Uyên Kiếm liền cầm lấy thanh kiếm trong tay cô. Vừa mới chạm vào chuôi kiếm, hắn liền có một loại cảm giác tương thông quen thuộc, loại cảm giác này, chỉ có chủ nhân với thần khí đã nhỏ máu nhận chủ mới có.

Trong mắt hắn xuất hiện một tia nghi ngờ, hoá Hàn Uyên Kiếm thành hư vô rồi ôm cô ngồi ở cạnh giường, để cho cô ngồi lên đùi mình, hắn dường như nổi hứng thú đột nhiên hỏi:
Phong Quang có thể nói về cái thế giới đó của muội, Huyền Môn là tình hình gì không?



Ừm... cũng không khác với bên này lắm. Huyền Môn rất lớn, rất nhiều đệ tử, có điều nghe người già nói, mấy trăm năm trước Huyền Môn gặp một tai hoạ lớn, cũng vì vậy mà rất nhiều người chết, địa vị ở trong tiên môn cũng xuống dốc không phanh. Sau đó là sư phụ của ta... sư phụ của ta tên là Huyền Thanh Tử, ông ấy dùng mấy trăm năm mới khôi phục lại thanh thế của Huyền Môn giống như trước đây. Thế nào, sư phụ ta lợi hại không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.