• 6,565

Chương 405: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (43)


Sư phụ của cô tên là Huyền Thanh Tử...

Phương Việt nghĩ đến mình còn có một sư đệ tên là Huyền Thanh, hắn đè đáp án sinh động trong đáy lòng xuống, để chắc chắn thêm, hắn lại hỏi cô:
Vậy sư môn của Phong Quang, chưởng môn các thời kỳ là ai?



Để ta nghĩ xem...
Cô không giỏi lịch sử lắm, mỗi lần vào Tàng Thư Các cũng là nhàm chán muốn tìm ít dã sử thoại bản để đọc thôi, nghĩ một lúc, cô nói:
Chưởng môn đầu tiên là Thu Bạch Tử, chưởng môn thứ hai là... là đạo nhân Trọng Chân, chưởng môn thứ ba là... ta không nhớ nữa, chỉ nhớ sư phụ ta là chưởng môn thứ bảy, mà chưởng môn thứ sáu không có tên trong sử sách của Huyền Môn.



Vì sao... không có tên?



Không biết, đại sư huynh đã từng hỏi sư phụ, sư phụ chỉ nói đó là sư tôn của ông ấy, những thứ khác đều không chịu nói nhiều.


Phương Việt biết tại sao, bởi vì tên của chưởng môn thứ sáu, không xứng lưu lại trên sử sách.

Mấy cái tên mà Phong Quang nói, cũng tồn tại ở Huyền Môn của hắn, hắn bỗng nhiên ý thức được, không phải Hàn Uyên Kiếm kết nối hai thế giới với nhau, mà là đưa kiếm chủ hiện tại của nó đến trước mặt kiếm chủ trước đây của nó. Phong Quang... là người đến từ mấy trăm năm sau.


Phương Việt, chàng sao thế?


Phương Việt dùng thêm sức ôm cô, vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu, lúc biết cô là người đến từ mấy trăm năm sau, hắn đột nhiên cảm thấy vui mừng.

Dù cho cô rời xa mình, chỉ cần qua mấy trăm năm, hắn vẫn có thể tìm được cô, đây giống như một sự bảo đảm, bảo đảm cô sẽ không rời khỏi hắn.


Phương Việt... Ưm!


Hắn chợt giơ tay lên nắm lấy cằm cô, hôn mãnh liệt lên môi cô, lại không hề cho cô cơ hội thở lấy một hơi.

Phong Quang không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại kích động như vậy, nhưng sau khi bị hắn đè lên giường, cô cũng không có thời gian để suy nghĩ chỗ khó hiểu này nữa.

Một buổi chiều, một buổi tối lại trôi qua vô ích trên giường rồi. Nửa đêm nữ tử nằm sấp trên người nam nhân bất đắc dĩ than thở, bàn về một lão xử nam hơn hai mươi tuổi sau khi khai trai, người yêu của hắn đã chịu tội lớn thế nào...

Phong Quang và Phương Việt sống ở trong ngôi nhà gỗ này hơn hai mươi ngày. Đêm ngày hai mươi bảy, cuối cùng Phương Việt cũng lên đường đến Huyền Môn, tại sao chỉ có một mình hắn? Là bởi vì Phong Quang ngủ rồi, đương nhiên không phải là ngủ đơn giản. Thủ đoạn hạ lưu dùng thuốc mê này, trước nay hắn luôn coi là vô liêm sỉ, nhưng vì không muốn để cho Phong Quang gặp nguy hiểm, hắn không có sự lựa chọn nào khác.

Chùa Minh Âm là nơi thanh tịnh nằm trong địa giới Huyền Môn dùng để minh tâm ngộ đạo, lúc tu luyện có gì bối rối, đều có thể tới chùa Minh Âm thanh tâm tịnh khí. Nhưng Nhất Mộc đạo nhân tháng nào cũng đến chùa Minh Âm, xem ra trong lòng ông ta, sớm đã u mê quá sâu, đến nỗi có tâm ma rồi.

Ánh trăng đêm nay lạnh lẽo.

Dựa vào tu vi của Phương Việt, hắn có thể tránh được tai mắt của tất cả đệ tử tuần tra. Bên ngoài chùa Minh Âm có hai đệ tử đang canh giữ, có điều trong chớp mắt, hắn đã làm cho hai đệ tử đó bất tỉnh rồi, tất nhiên không khiến bọn họ nguy hiểm đến tính mạng, hắn vẫn chiếu cố đến tình đồng môn.

Nhất Mộc tĩnh toạ trên đệm hương bồ mở mắt ra:
Cuối cùng ngươi đã đến rồi.



Đại sư huynh...
Nữ tử yêu kiều xinh đẹp cầm chặt kiếm trong tay, nàng ta nhẹ giọng gọi, vẻ mặt rất xoắn xuýt.

Phương Việt chỉ liếc nhìn nàng ta, rồi nói với Nhất Mộc:
Hôm nay ta đến, là muốn hỏi... ông có từng ân hận hay chưa?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.