• 6,565

Chương 407: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (45)


Phong Quang không rảnh nói với hắn mình tỉnh dậy thì phát hiện có thai bụng còn to ra như vậy là cảm giác gì, bây giờ trâm trạng của cô rất tệ, tệ đến mức nào?

Cô muốn giết người.


Lại là cái lão thất phu này.
Phong Quang chắn ở trước mặt Phương Việt, quay đầu lại nhìn thấy hắn tuy bị thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, cô mới rảnh rang châm biếm lão già trước mắt:
Không đúng, bây giờ nên gọi ngươi là lão thất phu cụt tay rồi.



Láo xược! Không được bất kính với sư tôn!
Một đệ tử gầm lên.

Phong Quang trực tiếp vung một chưởng qua, đánh ngã tên đệ tử kia xuống đất:
Dám nói với ta như vậy, ngươi mới là láo xược.


Nhất Mộc điểm huyệt cầm máu cho mình, tuy chịu đựng đau đớn vô cùng, nhưng ông ta miễn cưỡng vẫn có thể duy trì bộ dạng tiên phong đạo cốt:
Cô nương, người phía sau cô chính là phản đồ khinh sư diệt tổ của Huyền Môn, Huyền Môn phải thanh lý môn hộ, xin cô nương đừng ngăn cản



Tiểu bạch thỏ không có tâm kế như Phương Việt, ông nói với ta chàng ấy là phản đồ khinh sư diệt tổ à?


Phương Việt ho khan một tiếng, ba chữ tiểu bạch thỏ này, không khó hiểu ý trên mặt chữ. Bây giờ thứ càng khiến cho hắn để ý là, cái bụng to lên của Phong Quang.

Phong Quang lạnh giọng cười nói:
Phương Việt nhà ta đã bị thương, khẳng định lại là ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì đúng không? Chẳng hạn như ngươi dùng người vô tội nào đó để ngăn chiêu cho mình?


Ở đây có nhiều đệ tử như vậy mà Phương Việt lại là một người coi trọng tình đồng môn, không muốn tổn thương người vô tội, cho nên Phong Quang mới có suy đoán như vậy. Nhưng cô lại không ngờ cô chỉ thuận miệng nói mà lại nói đúng.


Sư tôn...
Một thiếu nữ xinh đẹp dùng giọng nói phức tạp nói:
Để đại sư huynh rời đi đi...



Hắn giết Cán Kiếm, hôm nay còn muốn giết vi sư. A Ninh, con cảm thấy vi sư có thể tha cho tên tiểu nhân nham hiểm này để hắn ra ngoài làm hại thiên hạ à?



Con... con không tin đại sư huynh là người như vậy.



Hôm nay con đều nhìn thấy cả rồi, kiếm chiêu của hắn không có chút lưu tình nào cả, con còn có nghi ngờ gì chứ?


A Ninh cúi đầu không nói.


Ngươi...
Phong Quang bỗng nhiên nhìn về phía thiếu nữ đó, cau mày hỏi:
Ngươi tên là gì?



Ta? Ta tên là Mộc Ninh, cô nương... là ai?
Mộc Ninh thấy nữ tử hồng y này bảo vệ đại sư huynh, lại nhìn cái bụng to của cô, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ rất nhiều, nhất thời tâm tình lại có chút khó hiểu.

Nàng ta lại chính là Mộc Ninh!

Chính là bởi vì nhìn thấy dung mạo của nàng ta giống y như Lê Khanh, Phong Quang mới hỏi như vậy, không nghĩ, nàng ta lại chính là Mộc Ninh kiếp trước của Lê Khanh, vậy Phương Việt được nàng ta gọi là đại sư huynh không phải là...

Trước tình thế như vậy Phong Quang không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ tại sao mình lại đi đến bảy trăm năm trước. Cô hung hăng trừng Phương Việt:
Có phải chàng có chuyện gì giấu ta không?


Phương Việt che vết thương cau mày, sắc mặt lại tái nhợt đi rất nhiều.

Thấy hắn như vậy, Phong Quang căn bản không nhẫn tâm mà truy hỏi nữa, cô bắt quyết trong tay, nhìn thẳng vào đám người của Huyền Môn:
Hôm nay ta muốn đưa chàng ấy đi, các ngươi ai dám ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó. Ta không phải là Phương Việt, sẽ không hạ thủ lưu tình với các ngươi đâu.


Nhất Mộc đạo nhân thương hại nói:
Cô nương đừng nên chấp mê bất ngộ nữa, vì một tên phản đồ, không đáng cho cô liều mạng như vậy. Huống hồ... cô nương đang có thai, đao kiếm không có mắt, trước binh hoả giao nhau, khó tránh khỏi sẽ có ngộ thương, xin cô nương cân nhắc vì hài nhi trong bụng mình.


Ánh mắt Phương Việt run lên, hắn kéo Phong Quang ra phía sau mình, khí lạnh trong mắt lại khiến cho các sư đệ sư muội trước kia chỉ có tôn kính không có sợ hãi với hắn cảm thấy nguội lạnh trong lòng.


Các người đừng hòng động đến nàng ấy.
Giọng hắn giống như gió tuyết trên đồng băng, khiến cho người đối diện rét thấu xương, không tự chủ được sinh lòng sợ hãi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.