Chương 417: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (55)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 751 chữ
- 2022-02-07 11:15:12
P hong Quang...
Phương Việt gọi khẽ, không có ai đáp lại.
Cơ thể cô hoá thành từng đốm sáng huỳnh quang, giống như tuyết bay, biến mất ở trong lòng hắn, sau đó thanh Hàn Uyên Kiếm cô tặng cho hắn cũng biến mất theo cô.
Phương Việt ngồi dưới đất. Hồi lâu, hắn đứng lên, toàn thân không còn hơi thở của người sống, chỉ còn lại tử khí nặng nề, dưới chân hắn là địa ngục màu đen, Quỷ Môn màu đỏ thẫm mở ra, vô số cánh tay khô màu đen xuất hiện. Bọn chúng bắt lấy những đệ tử vẫn còn ở trong kết giới không có cách nào chạy trốn được kia, lôi từng người từng người vào vực sâu màu đen không nhìn thấy đáy, cũng có xương khô bắt lấy hai chân Phương Việt.
Phương Việt cúi đầu bất động, không nhìn rõ thần sắc trong đáy mắt hắn, giống như không nghe thấy tiếng gào thét xung quanh. Hắn mặc một thân bạch y, nhưng lại càng nổi bật thầm trầm kinh khủng giữa chốn luyện ngục đen ngòm xung quanh.
Người bên ngoài kết giới câm như hến.
Lúc quỷ khí màu đen âm u lan đến lưng hắn, hắn khẽ ngước mắt lên, môi mỏng cong lên thành một nụ cười đẹp mắt, vô vùng quái dị, cũng vô vùng u ám.
Các ngươi đều phải sống cho tốt...
Hắn dịu dàng nói nhỏ:
Sống thật tốt, đợi ta đến lấy mạng các ngươi.
Hắn không có tư cách nói ra những lời này, tất cả mọi người đều tự nói với mình như vậy. Người vào Quỷ Môn, chỉ có chết, nhưng hiểu rõ là một chuyện, bản năng sinh lòng sợ hãi lại là một chuyện khác.
Mộc Ninh trong đám người khẽ gọi một tiếng:
Đại sư huynh...
Phương Việt hơi nghiêng mắt qua nhìn nàng ta.
Ánh mắt kia... chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Mộc Ninh nhận ra trong những người hắn nói muốn giết, cũng bao gồm mình!
Mộc Ninh kiệt sức, ngồi trên mặt đất, nàng ta ôm đầu, đau khổ lẩm bẩm:
Xin lỗi... xin lỗi...
Nàng ta không hề muốn giết người, càng không muốn giết Phong Quang. Cho dù là sư phụ hay là đại sư huynh, kể cả là các sư huynh khác, nàng ta chỉ muốn mọi người vẫn như trước đây, tại sao mọi người lại không thể giống như trước đây...
Phương Việt nhìn về phía Nhất Mộc, chậm rãi nói:
Thứ các ngươi nợ ta, ta sẽ đòi lại hết.
Quỷ khí màu đen đã che một nửa mặt hắn, càng khiến nụ cười của hắn lạnh đến rợn người.
Sắc mặt Nhất Mộc đạo nhân ngớ ra, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Sau khi khí đen nuốt trọn hắn, Quỷ Môn màu đỏ thẫm đóng lại, tất cả lại yên lặng như cũ.
Huyền Môn không còn Sở Du, cũng không còn Phương Việt, càng không còn Phong Quang nữa.
Ở một Huyền Môn khác, hôm nay cũng không yên bình.
…
Phụng lệnh của Huyền Thanh Tử, Thương Bạch Tử đặc biệt đi đến đỉnh Hạo Miểu, ở trong phòng trúc của Phong Quang đợi cô mấy canh giờ. Thương Bạch Tử ngồi ở trên ghế ngáp, hắn đã sắp không kiên nhẫn ngồi nổi nữa rồi.
Cũng không biết hôm nay sư phụ hắn ta lên cơn gì nữa, cứ bắt hắn ta đến đỉnh Hạo Miểu ngồi cho đến lúc Phong Quang xuất hiện mới thôi. Nhưng hắn ta đợi đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, đến bóng dáng sư muội cũng không thấy đâu cả. Thế này đúng là không tốt mà, sắp đến giờ cơm của tiểu nha đầu rồi, nó đang lúc phát triển, không thể đói bụng được, nếu không Phong Quang nhìn thấy lại tưởng hắn ta ngược đãi trẻ con thì làm thế nào đây?
Đúng lúc Thương Bạch Tử nghĩ hay là cứ đi đi thì trong phòng chợt sáng rực lên, hắn ta ngửi thấy mùi máu tanh rất mạnh, sau đó nhìn thấy thiếu nữ một thân hồng y xuất hiện phía đối diện hắn, nhưng là mất đi ý thức nằm ở trên bàn.
Phong Quang!
Thương Bạch Tử kinh ngạc làm rơi cả cây quạt trong tay, không kịp nghĩ nhiều, hắn ta vội móc đèn trường mệnh Huyền Thanh Tử giao cho hắn ra, đặt trên bàn rồi đốt lên, lại nhanh tay nhanh chân bế Phong Quang nằm lên giường, lúc này mới xông ra thông báo cho Huyền Thanh Tử.