Chương 420: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (58)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 817 chữ
- 2022-02-07 11:15:12
Nhất Mộc đạo nhân kinh sợ trong lòng, khó tin nói:
Ngươi lại... vẫn còn sống?
Sư tôn, đệ tử từ địa ngục trở lại, đặc biệt đến...
Phương Việt cười khẽ:
Đưa người vào địa ngục.
Nhất Mộc nói:
Khoác lác!
Phương Việt cười nho nhã:
Nếu đệ tử nói, đệ tử muốn đưa người của cả Huyền Môn vào địa ngục, chắc Sư tôn sẽ nói đệ tử điên rồi đúng không?
Huyền Môn có nhiều người như vậy, cho dù ngươi còn sống ra khỏi Quỷ Môn thì đã sao, từ đầu đến cuối ngươi chỉ có một mình mà thôi.
Nhất Mộc ung dung, căn bản không sợ hãi.
Sư tôn rất có lòng tin?
Nhất Mộc chính nghĩa lẫm liệt nói:
Từ xưa tới nay tà không thắng chính, ngươi nửa người nửa ma, là kẻ gian ác, có thể thắng được chính đạo sao?
Nếu đã như vậy, vậy đệ tử cuối cùng chỉ cần giết Sư tôn thôi là được rồi.
Láo...
A!
Tiếng thét chói tai của một đệ tử cắt ngang chữ
xược
còn chưa ra khỏi miệng Nhất Mộc.
Nhất Mộc cảm thấy có chất lỏng gì ấm áp bắn lên người mình. Ông ta nhìn về phía người phát ra tiếng kêu thảm bên cạnh, chỉ thấy một đệ tử xưa nay ông ta xem trọng đã nổ tung cơ thể mà chết. Chân tay thành thịt vụn bắn hết lên người những người xung quanh, vì Huyền Môn nhiều người mặc đồ trắng nên máu dưới bóng đêm càng chói mắt hơn.
Nhất Mộc mãi không nói được ra lời nào. Lúc ông ta chưa lên làm chưởng môn cũng từng trảm yêu trừ ma, tay nhuốm máu tanh. Nhưng những năm tháng trong mấy trăm năm năm này, ông ta chưa từng thấy sẽ có người dùng cách tàn bạo như vậy để giết người!
Phương Việt thu tay lại, hắn giống như rất phiền não:
Tiếp theo... là ai thì tốt đây?
Không chỉ là Nhất Mộc, ngay cả những đệ tử khác cũng đều khiếp sợ đến nỗi không phản ứng nổi, nam nhân này... trước đây là đại sư huynh Sở Du chí công vô tư, lòng hướng về thiên hạ. Vậy bây giờ... bây giờ người lòng dạ ác độc, coi mạng người như cỏ rác trước mắt lại là ai chứ?
Đây là một nam nhân hoàn toàn xa lạ.
Nhất Mộc không thể tin nổi:
Không thể nào... sao ngươi lại... sao ngươi lại có năng lực giết người cách không thế này? Cho dù ngươi là ma cũng không thể có loại tu vi này!
Ma?
Phương Việt giễu cợt, hắn tốt bụng giải đáp cho ông ta:
Trái tim và linh hồn đã chết, cho dù cơ thể ta còn sống, vậy ta cũng là một... người đã chết rồi. Quỷ giới âm u tiêu điều, chỉ có kêu rên thê lương. Ở nơi đó, ta vứt bỏ thân phận người, cũng vứt bỏ thân phận ma, Nhất Mộc đạo nhân không gì không biết, sư tôn của ta, ông nói xem, bây giờ ta coi là cái gì?
Là... quỷ tu.
Phương Việt khen ngợi:
Không sai, là quỷ tu.
Trên đời này, có tu tiên, có tu ma, đương nhiên cũng có tu quỷ, song quỷ tu vẫn luôn là nhân vật tồn tại ở trong truyền thuyết. Trong suốt mấy nghìn năm lịch sử, chưa từng có ai gặp được quỷ tu hoặc là có thể trở thành quỷ tu, dần dần, quỷ tu đã trở thành một sự tồn tại hư vô mờ mịt.
Trong Quỷ giới có một cây phong khô héo, sau khi Phương Việt tiến vào Quỷ giới, quỷ khí nơi đó không có cách nào chiếm đoạt lực sinh mệnh của hắn, ma quỷ nơi đó cũng không có cách nào làm hại được hắn, bởi vì hắn có... chú trường sinh dùng mạng của Phong Quang đổi lấy.
Hắn đã thử tìm hồn phách của Phong Quang trong Quỷ giới nhưng không tìm được. Hắn nghĩ, có thể Phong Quang xuất hiện trong Quỷ giới của bảy trăm năm sau, cũng có thể là... Phong Quang vừa tiến vào Quỷ giới đã bị quỷ khí nơi này hấp thu rồi.
Phương Việt đã nếm quen mùi tuyệt vọng, dần dần, hắn thích ngồi ở dưới cây phong kia, hàng ngày chìm vào trong mộng, một giấc mộng đẹp sẽ có Phong Quang xuất hiện, nhưng không có một lần nào Phong Quang có thể đi vào giấc mộng của hắn. Hắn đoán, có lẽ là ma quỷ xung quanh quá ồn, làm cho Phong Quang không dám tìm đến.
Cho nên hắn bắt đầu không ngừng giết quỷ, những con quỷ kia tan thành mây khói, hóa thành hư vô, khí sát phạt của hắn cũng càng ngày càng nặng, cho đến khi tất cả ma quỷ nếu cảm nhận được hơi thở của hắn sẽ lập tức chạy trốn.