Chương 421: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (59)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 765 chữ
- 2022-02-07 11:15:13
Sau khi vứt bỏ thân phận người và ma, hắn trở thành quỷ tu.
Nhất Mộc đạo nhân tuyệt đối sẽ không ngờ Phương Việt lại có cơ duyên như vậy. Theo suy nghĩ của ông ta, hắn phải chết trong Quỷ giới¸ nếu không, ông ta hy sinh toàn bộ tu vi còn có ý nghĩa gì?
Kết quả là lại chỉ thành toàn cho cơ duyên quỷ tu của hắn?
Nhất Mộc xanh mặt lại, lạnh lùng nói:
Mọi người cùng lên, hôm nay ai có thể giết hắn, người đó chính là chưởng môn tiếp theo.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai dám đi lên.
Nhất Mộc lại nói:
Các ngươi nhiều người như vậy, hắn chỉ có một mình mà thôi, cho dù hắn có lợi hại thì có thể làm sao chứ?
Các đệ tử chần chừ, cuối cùng chen nhau lên. Chỉ có mình Mộc Ninh là đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn tất cả trước mắt. Sự xuất hiện của Phương Việt làm nàng ta không dám tin, vết máu của sư huynh trên mặt đất càng làm cho nàng ta không dám tin.
Hắn... hắn không còn là người trong trí nhớ của nàng ta nữa rồi.
Nhưng mà một màn đẫm máu hơn sau đó đã khiến cho nàng ta ngã nhào xuống đất.
Một đám đệ tử cầm kiếm phóng qua chỗ Phương Việt, Phương Việt chắp tay đón gió đứng ở đó, vẻ mặt hắn bình thản đẹp đẽ, giống như chỉ là một công tử văn nhã đi dạo ở sân vắng, ngắm hoa thưởng trăng, đứng lặng im nghỉ ngơi. Nhưng chính công tử văn nhã như vậy, chỉ trong chốc lát khi những người đó còn chưa đến gần, khắp người hắn dường như giăng ra một lưới kiếm không nhìn thấy, chém tất cả mọi người... thành từng mảnh.
Chỉ thấy mưa máu rơi xuống, chân tay cụt rơi xuống đất, mà hắn, bạch y không nhuốm máu tanh, vẻ mặt ung dung không hề thay đổi. Cảnh tượng xinh đẹp thê thảm đến quỷ dị như vậy, không có một chút đau xót nào.
Lúc tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng thì đã thành mảnh vụn rồi.
Mùi máu tanh...
Mùi máu tanh nồng nặc.
Mộc Ninh ngã ngồi dưới đất, nàng ta ôm đầu, không có cách nào dằn được phát ra một tiếng thét chói tai.
Đệ tử phong lưu anh tuấn của Huyền Môn ngày trước, chỉ trong nháy mắt, tất cả đã thành máu thịt nát vụn rải trên đất, Nhất Mộc không thốt ra được nửa lời.
Phương Việt cười:
Nếu ta đã không biết giết ai trước tốt hơn, vậy thì giết cả đi.
Nhất Mộc mất nhiều đệ tử như vậy thật sự đau lòng, nhưng nhiều hơn là... sự sợ hãi lan đến lúc này, ông ta giơ tay chỉ Phương Việt, run lẩy bẩy nói:
Ngươi... ngươi còn là người sao?
Sau đó, chính là tiếng gào thét đau đớn của ông ta.
Cái tay ông ta giơ ra kia cũng đứt rồi, giờ đây, ông ta đã mất đi cả hai tay, Nhất Mộc ngã xuống đất, vô cùng đau đớn.
Phương Việt chưa từng bị đứt tay, cho nên hắn nói:
Có lẽ bây giờ sư tôn rất đau nhỉ.
Ngươi...
Lúc này Nhất Mộc hoàn toàn mất đi phong độ tôn sư bẩm sinh của mình, ông ta nghiến răng:
Lúc đầu, quả nhiên ta không nên giữ ngươi lại, năm ngươi bảy tuổi... ta nên thay phụ thân ngươi giết chết ngươi...
Thay phụ thân ta giết ta?
Phương Việt cười
Phụ thân ta đúng là muốn giết ta, có điều rất đáng tiếc, trước khi ông ta ra tay, ta đã ra tay trước rồi.
Ngươi nói... cái gì?
Đúng rồi, ta quên nói với sư tôn, phụ thân của ta, nam nhân đó, không phải là chết bệnh, mà là bởi vì... ta lén dùng ngọc bội trên người mình đổi lấy tiền, đến tiệm thuốc mua thạch tín, bỏ từng chút… từng chút một vào trong rượu ông ta thích uống nhất, ông biết không? Nhìn ông ta từ từ chết đi, cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Lúc đó hắn mới bao nhiêu tuổi? Mới có bảy tuổi mà thôi!
Nhất Mộc khiếp sợ nói:
Ngươi lại... lại giết cha!
Hai chữ phụ thân này chẳng qua là nói cho dễ nghe thôi. Trên thế giới này, kẻ mạnh sẽ tồn tại, cho dù ông ta là phụ thân của ta thì đã sao? Ta muốn sống tiếp, vậy ta chỉ đành... giết ông ta thôi.