Chương 426: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (64)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 784 chữ
- 2022-02-07 11:15:13
Huyền Thanh Tử vỗ đầu Phong Quang:
Lúc bé cũng không thấy con thân thiết với lão già này như vậy, sao hôm nay lại khiến ta sởn da gà thế này hả?
Không phải sư phụ đã nói rồi à? Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hôm nay con coi người là phụ thân để khóc một lúc cũng không sai mà.
Phong Quang lau nước mắt cảm động lui ra khỏi lòng Huyền Thanh Tử, nghiêm trang nói.
Huyền Thanh Tử bất đắc dĩ gật đầu:
Bình thường cũng không thấy sư huynh muội mấy đứa hiếu kính vi sư.
Sư phụ...
Phong Quang ngại ngùng:
Người có biết bây giờ chàng ấy đang ở đâu không?
Có lẽ là ở Quỷ giới, nhưng kỳ lạ là... theo tính toán của ta, mấy ngày trước đã đến thời gian bảy trăm năm cửa Quỷ giới mở một lần rồi mới đúng, nhưng mấy ngày đó... huynh ấy lại chưa từng xuất hiện.
Cửa Quỷ giới đã mở rồi sao?
Nếu không con cho là vì sao gần đây ta phải truyền chức chưởng môn cho con? Đương nhiên là bởi vì mong lúc huynh ấy đến Huyền Môn lần nữa sẽ chiếu cố con là chưởng môn đời tiếp theo của Huyền Môn mà đừng tàn sát người của Huyền Môn rồi.
Phong Quang không có thời gian mà nghĩ cái vấn đề tại sao sư phụ cô lại gian xảo như vậy, cô sốt ruột nói:
Có phải chàng đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cho nên mới không đến tìm con?
Ta chưa từng đến Quỷ giới, không hiểu tình hình bên trong thế nào. Nhưng ta nhớ ra trong nhóm đệ tử Huyền Môn mới thu nhận có một bé gái tên là Tiếu Tiếu, chuông và dây buộc tóc trên người nó hình như đều là sợi xích hỏa con từng dùng trên kiếm tuệ.
Huyền Thanh Tử vuốt râu, rất đắc ý, trên dưới Huyền Môn không có chỗ nào có thể giấu được ông cả.
Nghĩ đến chuyện Huyền Thanh Tử có thể tốn thời gian năm trăm năm ngắn ngủi để dựng lại Huyền Môn, chuyện này ở trong toàn bộ giới tu tiên, cũng là một nhân vật tồn tại như trong truyền thuyết, người sùng bái ông ấy đương nhiên cũng nhiều không kể xiết.
Tiếu Tiếu... Đúng rồi, sao con lại quên mất Tiếu Tiếu chứ?
Phong Quang vén chăn lên xuống giường, ngay cả vết thương vẫn đang trong thời gian khôi phục cũng không quan tâm được có đau hay không nữa, cô mang giày vào chạy ra ngoài cửa
Huyền Thanh Tử bị dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của đồ đệ hù doạ. Nhưng, ông không hề sốt ruột, ung dung vuốt râu, chỉ một lát, quả nhiên thiếu nữ ở cửa lại chạy trở lại.
Sư phụ bây giờ con không thể ngự kiếm, người mau dẫn con đến núi Phong Lưu của sư huynh đi!
Huyền Thanh Tử chậm rãi đứng dậy, rất cao ngạo. Ngày thường đồ đệ của ông ấy vô cùng cao ngạo lạnh lùng, bây giờ không phải là vẫn phải qua đây cầu xin ông ấy à? Hiếm khi Phong Quang mới thỏa mãn được lòng hư vinh của người làm sư phụ như ông ấy.
Trên núi Phong Lưu trồng đầy hoa thủy tiên Thương Bạch Tử thích nhất, điều này đã thành sự nét đặc trưng toàn bộ Huyền Môn rồi. Nhưng rất đáng tiếc, ngay ngày đầu tiên Tiếu Tiếu lên núi Phong Lưu, hoa thủy tiên đều bị Thương Bạch Tử nhịn đau nhổ sạch, bởi vì Tiếu Tiếu dị ứng phấn hoa.
Hắn ta đâu có phải là thu nhận một đồ đệ, rõ ràng là nhặt một tiểu tổ tông về mà!
Tiểu cô nương này không chỉ không nhìn được hoa, lại còn kén ăn. Ví dụ như hôm nay đi, nó không thích ăn cà rốt, cho dù là uy hiếp muốn vứt nó xuống núi, nó cũng kiên quyết không ăn cà rốt.
Cho nên đợi Phong Quang đến núi Phong Lưu thì thấy tiểu cô nương chạy ở phía trước, Thương Bạch Tử cầm bát cơm đuổi ở phía sau. Cảnh tượng này rất khôi hài. Cuối cùng tiểu cô nương chạy va vào lòng Phong Quang.
Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, sau khi thấy là Phong Quang thì ngớ ra, sau đó lớn tiếng nói:
Là nữ nhân không có lương tâm tỷ à!
Là ta... Tiếu Tiếu.
Phong Quang ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé gái. Đối với Tiếu Tiếu, thực sự là cô đã bỏ lại nó mà đi lâu như vậy, vậy gọi cô là nữ nhân không có lương tâm cũng đúng.