Chương 431: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (69)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 743 chữ
- 2022-02-07 11:15:14
Phương Việt ôm lấy cô thật chặt, tham lam ngửi mùi hương trên người cô, hận không thể khảm cô vào trong máu thịt của mình:
Phong Quang... nàng trở lại bên cạnh ta rồi...
Phong Quang giơ tay lên ôm hắn, cô hít mũi:
Những năm qua... rốt cuộc chàng đã biến bản thân thành gì thế? Tại sao... tại sao lại trở nên tiều tụy như vậy, còn để cho mình yếu ớt như thế này... Những hình nộm kia là thế nào?
Xin lỗi... Phong Quang, ta quá nhớ nàng...
Phương Việt giơ tay nâng cằm cô lên, nụ hôn của hắn không ngừng đặt lên lông mày cô, khóe mắt cô, lên môi cô. Hắn vẫn đang sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ của hắn...
Đúng như trong giấc mơ đẹp trước kia của hắn, lúc hắn ôm lấy cô thì tỉnh giấc, trong lòng hắn không có gì cả.
Phong Quang xoa khuôn mặt lạnh giá của hắn, ép buộc hắn nhìn thẳng vào cô, cô cương quyết hỏi:
Nói cho ta biết, để làm những hình nộm đó, chàng đã làm gì mình?
Hắn không trả lời mà cúi đầu hôn lên môi cô.
Miệng lưỡi quấn quýt kịch liệt, hắn không ngừng cướp đoạt không khí trong miệng cô, cho đến lúc ép cô phát ra tiếng nỉ non, dường như muốn dùng âm thanh của cô để xác thực sự tồn tại này.
Phong Quang không chịu bị động, cô đáp lại hắn khiến cho hắn càng thêm kích động, lại kéo dài nụ hôn ướt át khiến cho người ta mặt đỏ tim run, đồng thời, hắn cũng ôm lấy cô ngã lên giường.
Đợi đã... Phương Việt.
Cô kéo bàn tay đang sờ loạn của hắn, thấy ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương của hắn, Phong Quang vô cùng đau lòng. Cô xoay người đè lên người hắn, khẽ hôn lên môi hắn:
Nói cho ta biết thời gian này chàng đã xảy ra chuyện gì được không? Ta rất lo lắng... có phải chàng đã làm chuyện gì rất không tốt với mình không?
Yết hầu của Phương Việt khẽ động, hắn giơ tay lên dịu dàng vuốt ve má cô, cuối cùng nhận thua trước ánh mắt nghiêm túc của cô:
Ta quá nhớ nàng... lúc nào cũng nhớ nàng, cho nên... cho nên ta bắt đầu làm hình nộm của nàng. Hình nộm bình thường làm ra đều không giống nàng, sau đó... ta đọc được ở trong sách, chỉ có dùng một phần tưởng niệm trên cơ thể ký thác vào mới có thể làm thành hình nộm giống nhất...
Cho nên... chàng thật sự làm như vậy à...
Ừ...
Mặt Phương Việt tái nhợt, lộ ra chút không tự nhiên, bởi vì sợ sẽ làm cho cô tức giận:
Ta rút xương sườn của mình dùng để làm thành hình nộm rất giống nàng, mặc dù dáng vẻ giống... nhưng cũng chỉ là một hình nộm không biết cử động cũng không biết cười. Vì vậy... ta rút ý thức của mình ra, hoà tan vào trong hình nộm... quả nhiên bọn họ thật sự giống như nàng trong trí nhớ của ta, biết nói chuyện, cũng biết cười.
Hắn vốn nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng hắn lại cảm thấy chán ghét. Bọn họ không phải là Phong Quang, cho dù hành động như người bình thường, bọn họ vẫn không phải là Phong Quang.
Phương Việt không thích đốt đèn trong phòng sáng quá, bởi vì đèn quá sáng sẽ chiếu rõ cả phòng, sau đó hắn sẽ nhìn rõ những hình nộm này không hề giống Phong Quang.
Điểm này chính là thứ đang cố ý nhắc nhở hắn, đang chế nhạo hắn, hắn chỉ là đang lừa mình dối người thôi...
Nhưng hắn không thừa nhận mình đang lừa mình dối người. Hắn nghĩ, có lẽ mình cố gắng vẫn chưa đủ, vì vậy, vốn dĩ chỉ làm một hình nộm thôi, hắn lại làm hai cái, ba cái... Theo đó thần thức trong đầu hắn dần dần bị rút hết, trí nhớ của hắn đối với Phong Quang, ý thức bình thường của hắn dần dần phủ hết lên hình nộm. Hắn không hề trở thành một kẻ ngốc đầu óc trống rỗng, bởi vì... sự cố chấp vẫn còn ở trong xương cốt hắn, loại cố chấp của Phương Việt hắn đối với Phong Quang, ai cũng không chia tách ra được.