• 6,565

Chương 432: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (70)


Cho nên, hắn không biến thành người ngốc nghếch, hắn chỉ là... càng trở nên lạnh lùng và không kiêng dè gì hơn. Đây cũng là nguyên nhân hắn không cho phép Tiếu Tiếu đến tìm hắn.


Phong Quang... xin lỗi, ta quên đi tìm nàng.
Trong đôi mắt đen nhánh của Phương Việt ẩn giấu quá nhiều hiu quạnh, ánh mắt đó có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải xúc động.

Phong Quang vùi đầu vào trong ngực hắn, khó chịu nói:
Ta hiểu, ta không trách chàng, chàng cũng đừng tự trách... Ta không muốn nhìn thấy chàng ngược đãi bản thân nữa.


Rút xương sườn của mình ra... đối với mỗi người đều là một chuyện hết sức đau đớn, huống hồ hắn còn rút cả ý thức của mình, chuyện này về mặt tinh thần lại càng đau khổ không có cách nào nói rõ được.

Cô hiểu, theo ý thức trôi đi, hắn sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng dù cho hắn quên rất nhiều chuyện thì vẫn cứ khoá mình ở trong căn phòng tối tăm, mỗi ngày mỗi đêm nhìn những hình nộm giống cô này... lại mỗi ngày mỗi đêm thừa nhận sự đau khổ khi cô không tồn tại nữa.

Trái tim Phong Quang bị bóp chặt lấy. Cô hiểu nam nhân này yêu mình, nhưng ngày hôm nay cô mới phát hiện ra, hắn yêu mình nhiều hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.


Phương Việt... là ta không tốt, ta rời đi bảy trăm năm...
Cô vốn dĩ tưởng hắn có Tiếu Tiếu rồi, cho dù cô rời đi, có lẽ hắn cũng sẽ không quá cô đơn như vậy. Nhưng sự thật chứng minh cô nghĩ sai rồi, cô nắm chặt lấy cổ áo hắn:
Ta không biết... ta cũng không trải nghiệm được sự đau khổ trong bảy trăm năm qua của chàng. Phương Việt, chuyện này không công bằng... rời xa chàng, đối với ta mà nói chỉ là chuyện mấy ngày trước, ta quá sung sướng so với chàng, như vậy là không công bằng với chàng...


Cô tự trách, cũng áy náy, càng nhiều hơn là sự căm ghét sự bất lực của mình.

Tiếng khóc của cô đánh tan ma lực trong lòng hắn, ngón tay dài của Phương Việt khẽ lau nước mắt ở khóe mắt cô, chậm rãi nói:
Là vì Phong Quang, ta mới có thể sống đến ngày hôm nay. Nàng là vật báu quý giá nhất trên thế giới này. Ta có được nàng, cho nên phải chịu một chút khó khăn. Phong Quang, chuyện này rất công bằng, nàng nhìn đi, không phải nàng đã trở lại bên cạnh ta rồi sao?



Chuyện đó không giống nhau!
Cô ngồi dậy khỏi người hắn, hai tay nâng mặt hắn lên, lại cúi đầu xuống, khoá chặt đôi mắt xinh đẹp đen như mực, mờ mịt như sương của hắn:
Chuyện đó không giống nhau... Phương Việt, trước khi ở bên ta... chàng chưa từng xảy ra chuyện không may gì cả. Ta... ta chính là tai hoạ của chàng...



Phong Quang nói sai rồi.
Phương Việt cười hiền lành:
Người khiến Phong Quang lo lắng bôn tẩu, khiến Phong Quang chịu đau sinh con, khiến Phong Quang chịu một kiếm, không thể không dùng chú trường sinh... đều là ta. Ta mới là tai hoạ của Phong Quang. Nếu như Phong Quang không chọn ở bên ta, vậy bên ngoài nàng vẫn là đại sư tỷ người người ngưỡng mộ của Huyền Môn, lúc không có ai lại thành cô nương lười nhác ham chơi.



Nhưng... nhưng ta muốn ở bên chàng, ta lựa chọn chàng, từ trước đến nay chưa từng hối hận.



Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù là... cuộc sống của Phong Quang sẽ vì vậy mà trở nên vô cùng thấp thỏm không yên, ta cũng không buông tay.
Phương Việt cũng ngồi dậy, chỉnh lại tư thế để cô ngồi lên đùi mình, còn hắn có thể tiện ôm cô vào trong lòng:
Phong Quang, ta không thể chịu đựng đau khổ mất đi nàng một lần nữa. Nếu như nàng lại rời đi... trên đời này, sẽ có rất nhiều mạng người... đi cùng với nàng.


Đương nhiên, sẽ bắt đầu từ Huyền Môn bây giờ mà cô coi trọng nhất.

Rõ ràng là một câu uy hiếp, nhưng cô lại không nhịn được dán vào lòng hắn:
Phương Việt, ta sẽ không rời đi nữa đâu, chỉ là bây giờ ta không có thuật pháp nữa rồi, chàng phải hao tâm tổn trí bảo vệ ta hơn thôi.



Không sao, trên đời này không có ai có thể làm nàng tổn thương nữa.
Phương Việt hôn lên môi cô, hai người lại quấn lấy nhau.

Bảy trăm năm, bọn họ đã mất đi quá nhiều, quá nhiều thời gian rồi, mà sau này, hắn sẽ bù đắp lại cho cô từng chút một.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.