Chương 433: Ngoại truyện: phương việt (1)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 1873 chữ
- 2022-02-07 11:15:14
Đại sư tỷ của Huyền Môn trong một đêm đã xuất giá, không ít thanh niên tài giỏi trong giới tu tiên bóp cổ tay than thở. Nhưng qua mấy ngày, lại truyền tới tin tức đại sư tỷ của Huyền Môn có một đứa con gái bảy tuổi rồi. Mọi người liên tục gật đầu khen ngợi, không hổ được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp, thành thân hùng hùng hổ hổ, nói thành là thành, đến tốc độ sinh con cũng không so với người bình thường được, nói có một đứa con bảy tuổi là có luôn.
Thương Bạch Tử ngồi ở trên núi Phong Lưu, nhìn đồ ăn vặt bày trên bàn đá, khẽ thở dài một tiếng. Những thứ đồ ăn vặt này đều là hôm đó nha đầu Tiếu Tiếu đổ xuống đất, hắn ta nhặt hết lên, đợi nó trở lại thu dọn. Kết quả cứ đợi mãi đợi mãi, đợi đến lúc sư phụ Huyền Thanh Tử của hắn ta phát tin tức Phong Quang đã thành thân với người ngoài rồi, lại đợi khoảng mười ngày nữa vẫn không thấy tiểu nha đầu này trở lại, đến bóng dáng Phong Quang cũng không thấy đâu.
Trong phút chốc hắn ta có một loại cảm giác mình bị vứt bỏ. Phong Quang trước kia xin hắn ta thu nhận tiểu nha đầu cao ngạo kia làm đồ đệ, hắn ta còn cực kỳ không muốn, bây giờ nha đầu này đi rồi, hắn ta lại không quen.
Mọi người nói hắn ta đây không phải là tìm ngược à?
Đại sư huynh, đại lễ tiếp nhận Hàn Uyên Kiếm sắp bắt đầu rồi.
Thương Bạch Tử nhìn về phía Lê Khanh đang nói chuyện, bất đắc dĩ thở dài, lại bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn sửa sang lại y phục, ngự kiếm bay đến quảng trường Thái Cực.
Hôm nay là ngày Thương Bạch Tử tiếp nhận Hàn Uyên Kiếm, đương nhiên cũng là ngày hắn ta trở thành chưởng môn nhân đời tiếp theo của Huyền Môn. Theo lý mà nói người nên tiếp nhận vị trí chưởng môn nhân là Phong Quang, mà hắn ta cũng vì thân phận nửa người nửa yêu không thể làm chưởng môn nhân được. Nhưng bây giờ Phong Quang không có tu vi, còn chạy đi gả cho người của Quỷ giới rồi. Sư phụ không quan tâm xuất thân của hắn, sau khi sờ râu làm ra vẻ suy nghĩ rất lâu, vỗ đùi, chỉ Thương Bạch Tử đáng thương:
Chính là con!
Thương Bạch Tử ngẩn ra:
Sư phụ... có phải người quên thân phận của con rồi không...
Ôi, sinh mạng trong thiên hạ bình đẳng với nhau, thân phận ấy mà, chẳng qua chỉ là xiềng xích giao phó với người ngoài giới thôi, chỉ cần con có thực lực đảm đương, vậy thì có thể không thẹn với lương tâm rồi.
Sinh mạng bình đẳng... Thương Bạch Tử thật muốn hỏi xem, vậy rau cải trắng ngày nào cũng ăn kia qua mấy trăm năm nói không chừng còn có thể tu thành hình người đấy. Tôn trọng sinh mạng như vậy thì dứt khoát đừng ăn nữa!
Oán trách thì oán trách, Thương Bạch Tử vẫn bị sư phụ hắn ta đẩy ra ngoài tạm thời chịu trận. Hắn ta cũng không thể không làm tốt được, phải chuẩn bị gặp một số người quen trong đại lễ, ví dụ như... phụ thân đã lâu không gặp mặt của hắn ta.
…
Trên con đường nhỏ lót đá, hai nam nhân phong lưu anh tuấn như nhau, người này phóng khoáng hơn người kia, người này giả dối hơn người kia.
Phụ thân, đã lâu không gặp rồi.
Nhìn bộ dạng có vẻ Tiểu Bạch lăn lộn ở Huyền Môn cũng không tệ, vậy ta và mẹ con không cần lo lắng nữa rồi.
Ta bốn tuổi ông đã ném ta ra khỏi nhà, bảo ta tự lực cánh sinh, có từng lo lắng hả!?
Thương Bạch Tử cười hoàn mỹ hơn:
Đúng là không tệ lắm, không ngờ con tùy tiện đã ngồi lên chức chưởng môn đời tiếp theo của Huyền Môn rồi.
Ồ, vậy cha đây lăn lộn kém xa Tiểu Bạch rồi, cố gắng mấy trăm năm, gần đây lại mới khiến cho mẹ con lại mang thai một đứa nữa.
Thương Bạch Tử sụp đổ một giây:
Cái gì? Mẹ con mang thai rồi!?
Ừ, sắp sinh rồi, ngày sinh theo dự tính là sau một trăm năm nữa.
Được rồi, đối với yêu mà nói, một trăm năm chỉ trong nháy mắt thôi.
Nam nhân lại cười:
Đúng rồi, khoảng thời gian trước ta nghe nói con lấy cái trâm bạch ngọc trong kho tàng của gia gia con ra, là có nữ nhân trong lòng rồi à?
Không có, đó là thứ con dùng để làm quà tặng.
Ồ? Nói thật thì cha luôn nghi ngờ Tiểu Bạch không thích nữ nhân, mà là thích nam nhân, dẫu sao lúc nhỏ Tiểu Bạch ngày nào cũng thích dán lấy cha hơn.
Thương Bạch Tử xoa cánh tay:
Lão già này có buồn nôn không hả?
Này, Tiểu Bạch, con có biết mẹ con nghe thấy con tiếp nhận chức chưởng môn Huyền Môn mà không trở về Tiểu Tuế Phong của bà ấy, bà ấy đã buồn khổ, đau lòng, phiền muộn đến không thở nổi hay không hả?
Thương Bạch Tử lạnh lùng:
Người cha nói thật sự là người mẹ chỉ có một biểu cảm đó của con hả?
Mẹ hắn ta nổi tiếng là lạnh lùng.
Tiểu Bạch, trừ cái khuôn mặt dễ nhìn này ra, sao con không di truyền một chút hài hước dí dỏm của ta hả?
Ông ta chính là nam nhân như vậy, đồng thời với dìm người khác xuống, còn phải thổi phồng mình nữa.
Thương Bạch Tử rút Hàn Uyên Kiếm ra, mặt không biểu cảm:
Cha có đi không thì bảo?
Được nha Tiểu Bạch, hồ ly đủ lông đủ cánh đã biết uy hiếp cha rồi.
Khóe miệng Thương Bạch Tử giật giật:
Rốt cuộc cha có đi không?
Được được được, cha đi. Tuổi con cũng không nhỏ nữa rồi, tìm được nữ nhân thích hợp thì đừng kén chọn nữa, sớm dẫn về để ta và mẹ con gặp mặt, cũng để chúng ta yên tâm đi.
Đúng thế, mục đích hôm nay ông ta đến đây chỉ là vì giục cưới.
Thương Bạch Tử trực tiếp nhấc kiếm lên bổ qua:
Cho cha lải nhải này!
Nam nhân hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất, trong không khí chỉ còn giọng ông ấy truyền tới:
Tiểu Bạch, nhớ thường xuyên viết thư, tiện nói cho ta và mẹ con biết là con vẫn còn sống đấy.
Thương Bạch Tử ngửa mặt lên trời hét dài:
Cút!
Thu hồi Hàn Uyên Kiếm lại, Thương Bạch Tử lại hóa cây quạt ra quạt mấy cái. Hắn ta nhắc mình phải bình tĩnh hơn, không thể bị lão già xấu xa đó chọc giận được, nếu không sẽ dễ dàng có nếp nhăn.
Qua hồi lâu, hắn ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại trở thành công tử văn nhã thường xuyên mang nụ cười lẳng lơ.
Hắn ta chậm rãi trở về, mới vừa đi đến chỗ rẽ của con đường nhỏ trong rừng, tay hắn ta đã bị kéo lấy, bị một người kéo vào trong lùm cây:
Ngươi...
Suỵt!
Tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi che miệng hắn ta lại, chớp mắt đáng yêu, ra hiệu cho hắn ta đừng lên tiếng.
Dung mạo của nó rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp động lòng người, nho nhã xuất trần, đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại, có một luồng linh khí nhẹ, một bộ váy vàng càng tôn lên vẻ yêu kiều đáng yêu của nó.
Thương Bạch Tử vẫn luôn cảm thấy Phong Quang xinh đẹp, đẹp thì đẹp, nhưng sẽ không làm hắn ta sinh ra nửa điểm tình yêu nam nữ nào, bởi vì hắn ta và Phong Quang là cùng nhau lớn lên, hắn ta coi cô như muội muội. Song, cô nương này, lại là lần đầu gặp, nhưng Thương Bạch Tử nghe thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Hắn ta vừa gặp đã yêu nó.
Nhưng cô nương kia không nhìn hắn ta, mà lộ ra vẻ mặt căng thẳng nhìn nam nhân dường như đang lục soát cái gì ở cách đó không xa.
Ồ... giúp đỡ người đẹp, luôn là sở trường của hắn ta.
Thương Bạch Tử nháy mắt mấy cái với nó, ra hiệu mình sẽ không nói. Tiểu cô nương kia do dự một lúc, bỏ tay xuống. Hắn ta nhìn thấy nam nhân ở cách đó không xa chính là Tấn Diệp, liền nắm lấy tay tiểu cô nương, viết chữ vào lòng bàn tay nó: Hắn đang tìm ngươi à?
Tiểu cô nương gật đầu
Hắn ta lại viết: Vì sao lại tìm ngươi?
Chậc, sờ bàn tay nhỏ bé này thật thoải mái.
Tiểu cô nương học động tác của hắn ta cũng viết chữ vào lòng bàn tay hắn ta: Hắn là người xấu.
Ồ?
Tiểu cô nương: Hắn muốn giết ta.
Thương Bạch Tử: Vậy ta đuổi hắn đi giúp ngươi.
Tiểu cô nương: Thật không?
Thương Bạch Tử: Đợi đó, ta đi đuổi hắn.
Hắn ta lộ ra một nụ cười để nó yên tâm, ra khỏi bụi cây, giống như vô tình gặp được Tấn Diệp lên tiếng chào hỏi, lại thuận miệng oán trách:
Cũng không biết là nha đầu ở đâu đến nữa, chạy nhanh như vậy, đụng vào ta còn không xin lỗi.
Thương công tử là nói một tiểu cô nương áo vàng à?
Đúng thế.
Tấn Diệp vội hỏi:
Thương công tử có biết nàng ta chạy về hướng nào không?
Chính là hướng đó.
Thương Bạch Tử tiện tay chỉ một cái.
Tấn Diệp chắp tay:
Ta còn có việc, xin thứ cho ta cáo từ trước.
Chỉ chốc lát, Tấn Diệp đã đi xa rồi.
Tiểu cô nương vui vẻ nhảy ra, thuần thục ôm lấy cánh tay hắn ta:
Sư phụ, cám ơn người đã cứu con!
Ngươi gọi ta... là cái gì?
Sư phụ đó, không phải người là sư phụ của Tiếu Tiếu à?
Đầu óc Thương Bạch Tử đình trệ:
Con là Tiếu Tiếu?
Đúng thế!
Không thể nào! Nhóc con như con làm sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủi đã cao lên như vậy được!
Tiếu Tiếu ngọt ngào nói:
Mẹ nói là vì con ở nhân gian lâu rồi, cho nên đã cao lên.
Không... ông trời ơi! Ông hãy giết ta đi!
Thương Bạch Tử nghẹn họng không nói nổi, làm sao đối tượng lần đầu tiên hắn ta động lòng lại là con nhỏ này chứ!?
Sư phụ, sắc mặt người khó coi lắm, có phải là bị bệnh rồi không?
Đừng cứu ta, để cho ta đi chết đi.
Sư phụ?
Nhìn nó không hiểu gì, Thương Bạch Tử bỗng cảm thấy mệt mỏi, hắn ta thở dài:
Cha mẹ con đâu?
Hắn đã được chuyện của Phong Quang từ chỗ Huyền Thanh Tử, đúng là ly kỳ mà.
Cha và mẹ ở đỉnh Hạo Miểu, không có ai quản con, nên con chạy ra ngoài chơi.
Ừm... Bọn họ cửu biệt trùng phùng, dính nhau một chút cũng là bình thường.