• 6,565

Chương 439: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (5)



Được…
Phong Quang rất ngoan ngoãn hạ thấp giọng, lại kiễng chân lên, muốn ghé sát vào tai cậu nói chuyện. Nhưng nó còn nhỏ sức lực cũng nhỏ, không thể kiên trì quá lâu, cho nên chỉ có thể nhìn thấy mũi chân nó nhón lên một chút, bộ dạng rất buồn cười. Cho dù người đối diện không cúi xuống chút nào, nó vẫn rất vui vẻ nói:
Anh… ba đã đồng ý đề nghị của em rồi. Đến khi khai giảng, Tiểu Du sẽ học cùng trường với chúng ta.


Quý Miên khẽ nói:
Chuyện này, Phong Quang làm rất tốt.


Không sai, người nhắc đến chuyện để Quý Du học cùng với Phong Quang, chính là cậu. Chuyện này rất đơn giản, cậu chỉ là thuận miệng nhắc một câu ở trước mặt cô nhóc này, đến khi bọn họ đều đi học, Tiểu Du ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, nếu như nó có thể cùng đi thì tốt rồi…

Một đứa em gái nóng lòng muốn làm cho anh trai thích mình, nhất định sẽ dốc sức hoàn thành chuyện này, bởi vì, đây là nguyện vọng của anh trai.


Anh… a!
Nó kiễng quá lâu nên chân bị trẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại, bộ dạng rất đau đớn. Nhưng rất nhanh nó đã che miệng để mình không phát ra âm thanh quá lớn, dùng giọng run rẩy nói:
Anh… không phải là em cố ý đâu, em không đánh thức Tiểu Du chứ?



Không.
Quý Miên nhìn chân nó, chậm chạp ngồi xổm xuống, ngang hàng với nó. Như vậy, nó sẽ có thể dễ dàng nói chuyện với hắn rồi:
Chân Phong Quang đau lắm à?


Nó gật đầu, lại lắc đầu.


Vậy rốt cuộc là đau hay là không đau?



Đau…
Nó đáng thương nói:
Nhưng em không thể nói đau, như vậy người khác sẽ vì em đau đớn mà cảm thấy vui vẻ.



Người Phong Quang nói… là ai?



Những anh chị nhà chú dì kia.



Tại sao bọn họ lại vì em đau mà cảm thấy vui vẻ?



Ừm… Giống như Lý Bách nhà chú Lý. Em nghe lời ba lúc gặp anh ta thì gọi anh ta là anh, nhưng mà… lúc em và ba đến nhà bọn họ tham gia tiệc rượu, nhân lúc những người lớn không có ở đó, anh ta đã nhốt em vào phòng chứa đồ.


Quý Miên hỏi tiếp:
Tại sao anh ta lại phải làm như thế?



Anh ta nói… là vì ba em cướp địa vị nhà giàu nhất của ba anh ta…
Ánh mắt Phong Quang lóe lên, nó vẫn không hiểu cái địa vị nhà giàu nhất này đối với người ta mà nói quan trọng đến nhường nào? Nó chỉ nhớ đến cảm giác cô độc lúc bị khóa trong phòng chứa đồ đen như mực đó.


Vậy Phong Quang có nói chuyện này với ba em không?



Không ạ.
Nó rất kiên cường nói:
Đây là ân oán tình thù của em, không nên kéo người lớn vào.



Ừm… Câu này là ở trong bộ phim truyền hình nào thế?


Nó lập tức trả lời:
Phim Ân oán giang hồ


Quý Miên cười khẽ:
Phong Quang rất thích xem phim truyền hình à?



Vâng!
Nhắc đến thứ mình hứng thú yêu thích, nó rất hưng phấn, ngay cả đau đớn trên chân cũng mặc kệ luôn:
Em thích nhất là phim kiếm hiệp, những võ công đó đều rất ngầu, nếu như em cũng có thể bay giống như bọn họ thì thật tốt.



Phong Quang biết các đại hiệp trong phim kiếm hiệp bình thường lúc bị thương sẽ xử lý như thế nào không?



Sẽ tìm một tỷ tỷ xinh đẹp, cởi quần áo ra sau đó cùng nhau ngồi trị thương.


Nụ cười của Quý Miên cứng ngắc lại, rất nhanh đã điều chỉnh lại bình thường:
Các đại hiệp bị thương, sẽ nói với người khác là mình bị thương sao? Có phải bọn họ đều giả vờ như tất cả đều bình thường, sau đó nói mình không sao đúng không?


Phong Quang suy nghĩ một lúc:
Ừm… Hình như thế.



Cho nên, Phong Quang định xử lý chuyện vừa rồi mình bị trẹo chân thế nào?



Em sẽ tìm một chỗ yên tĩnh, vận công chữa thương.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.