Chương 441: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (7)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 738 chữ
- 2022-02-07 11:15:15
Có Phong Quang ở đây, trong lớp sẽ không có ai dám bắt nạt Tiểu Du, Quý Miên rất yên tâm đối với điểm này. Tuy nhiên, cậu là một học sinh chuyển trường vừa mới đến, mỗi chuyện đều phải dựa vào chính mình. May mà đối với những đứa con dòng cháu giống được ba mẹ bảo vệ rất tốt này, Quý Miên lăn lộn lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ từ bé, cậu không cần phải sử dụng quá nhiều thủ đoạn mánh khóe để đối phó và lấy lòng chúng.
Nhận được tin mọi chuyện ở trường của hai đứa bé mới đến đều tốt, Hạ Triều ở trong phòng làm việc bảo quản gia cầm những tài liệu đã điều tra được này xuống.
Trước khi quản gia đi, Hạ Triều hỏi:
Phong Quang rất thích bọn chúng à?
Vâng, mấy ngày này tiểu thư rất vui vẻ.
Quản gia cảm thấy, hai đứa bé này thế nào?
Đứa nhỏ là một đứa bé bình thường, đứa lớn đó thì tất cả biểu hiện đều quá xuất sắc.
Xuất sắc không tốt à?
Quản gia đã hơn năm mươi tuổi thở dài:
Bởi vì quá hoàn mỹ, cho nên mới không bình thường.
Đúng vậy…
Một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, làm góc mặt nghiêng lạnh lùng của Hạ Triều càng nổi bật hơn:
Cho dù nó là người thế nào, sau khi phát hiện ra nó uy hiếp đến Phong Quang, vậy nó cũng không còn giá trị tồn tại ở Hạ gia nữa.
Chẳng qua chúng cũng chỉ là đồ chơi chơi với Phong Quang mà thôi, đồ chơi thì chỉ cần phát huy tác dụng của đồ chơi là được rồi.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng sấm cũng lớn hơn.
Quý Miên tắm xong mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ thấy chăn trên giường nhô lên, cậu không biết làm sao đành cười nói:
Tiểu Du, sao em không ở phòng mình?
Anh…
Người rúc ở trong chăn thò đầu ra, tủi thân nói:
Là em.
Cậu hơi ngớ người:
Phong Quang, sao em lại đến phòng anh thế?
Hôm nay em muốn ngủ ở chỗ anh.
Quý Miên đi tới cạnh giường:
Em không sợ sẽ gặp ác mộng à?
Em… mấy ngày trước em xem một bộ phim truyền hình rất kinh khủng.
Sau đó thì sao?
Ban đêm sấm chớp đùng đùng, quỷ nữ xuất hiện…
Dường như chuyện này rất hợp với tình hình, bên ngoài lại lóe lên một tia chớp.
Quý Miên khổ não nói:
Nhưng anh cũng sợ quỷ nữ, vậy phải làm thế nào đây?
Không sao…
Nó giơ một cái tay nhỏ ra khỏi chăn, nắm thật chặt tay cậu:
Chân em ngắn chạy chậm, quỷ nữ sẽ ăn em trước, vậy là anh có thể mau chóng trốn đi rồi.
Vẻ mặt Quý Miên hơi khựng lại, rất nhanh đã buột miệng nói ra một câu:
Em bị ngốc à?
Anh nói cái gì?
Tiếng sét vừa vặn vang lên, che đi giọng nói của hắn.
Quý Miên dừng một chút:
Không có gì, anh chỉ là đang nghĩ, phải thế nào mới làm cho Phong Quang không sợ.
Anh ở đây, em sẽ không sợ nữa.
Trong đôi mắt trong veo của nó dường như có ánh sao đang lấp lánh:
Anh, để cho em ở chỗ này một đêm… chỉ một đêm thôi được không?
Quý Miên suy nghĩ đến hậu nếu quả đuổi nó ra ngoài. Loại bỏ suy nghĩ này đi, cậu không biết làm sao đành nói:
Ngủ không được đạp chăn, cũng không được lộn xộn, em có thể làm được không?
Có thể! Em ngủ ngoan lắm!
Mắt nó cong thành hình trăng lưỡi liềm, chủ động lăn một vòng vào phía trong giường, nhường chỗ bên ngoài lại cho cậu.
Quý Miên tắt đèn lên giường, trước khi nhắm mắt lại nói:
Chỉ một tối nay thôi nhé!
Cậu quay lưng lại, mới chỉ một lát, đã cảm thấy người bên kia cẩn thận dựa sát vào mình. Sau đó, cậu lại cảm giác được quần áo sau lưng mình bị nó dùng ngón tay túm lấy một chút xíu. Động tác rất nhỏ, có lẽ là sợ cậu phát hiện, nhưng nó lại phải túm lấy cái gì mới có thể yên tâm.
Không thể phủ nhận, đối với đứa bé gái như vậy, lương tâm đã ngủ yên rất lâu của cậu, dường như có xu hướng lung lay rồi.