Chương 466: Cua đổ anh chàng muốn hủy diệt thế giới (32)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 729 chữ
- 2022-02-07 11:15:18
Hạ Triều định thời gian rời đi cho Quý Miên là ba ngày sau. Quý Miên sẽ rời khỏi Hạ gia. Nếu như hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiên là có thể trở về Hạ gia, nếu như không thể...
Hạ Triều đang đánh cược, đánh cược Phong Quang có thể quên Quý Miên. Quý Miên cũng đang đánh cược, đánh cược cho dù qua bao lâu, Phong Quang vẫn sẽ đặt hắn ở trong lòng.
Đúng theo như lời của Hạ Triều, bây giờ Quý Miên còn quá trẻ, những thủ đoạn kia của hắn, đặt ở trên người những người khác nói không chừng thật sự có thể làm cho người ta khuynh gia bại sản. Nhưng, người hắn đối mặt là Hạ Triều, nếu như nói Quý Miên là một con cáo, vậy thì Hạ Triều chính là một con cáo già.
Thế lực của cáo già đã hoàn thiện vững chắc rồi, mà con cáo nhỏ chẳng qua vẫn còn ở giai đoạn cất bước.
Hạ gia trừ Phong Quang và Quý Du ra, không có một ai là người bình thường.
Anh sắp phải đi rồi à?
Nghe được tin tức Quý Miên phải đi, Phong Quang cầm lấy tay hắn chất vấn ở trong phòng khách.
Quý Miên nắm lấy tay cô:
Anh sẽ rất nhanh trở lại.
Nhưng mà... nhưng mà không phải anh nói không bận sao? Em tưởng là anh sẽ ở nhà với em…
Đợi anh trở lại, anh sẽ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Phong Quang rồi.
Vậy lúc nào anh mới có thể trở về?
Anh chỉ có thể bảo đảm với Phong Quang, anh sẽ cố gắng nhanh nhất.
Quý Miên thấy vẻ mặt cô biểu hiện mất mát, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô một cái:
Phong Quang, anh dẫn em đến một nơi.
Cô đỏ mặt gật đầu:
Được...
Hắn dắt tay cô, đi đến phía sau sân lớn. Phong Quang không nhìn thấy, cho nên cũng không biết hắn đang dẫn cô đi đâu, nhưng cô đoán, họ cũng không ra khỏi Hạ gia. Tuy nhiên trong nháy mắt, khi ngửi hương thơm xông vào mũi, cô lại nghi ngờ.
Cô hưng phấn ngẩng đầu lên:
Là mùi hoa!
Là mùi hoa.
Quý Miên cong môi lên mỉm cười:
Nơi này là phòng hoa.
Phòng hoa? Em nhớ nhà chúng ta không có phòng hoa mà?
Là trước kia không có, mà bây giờ có rồi. Phòng hoa này là anh xây cho Phong Quang. Những bông hoa này cũng là anh tự tay trồng, Phong Quang có thích hương hoa không?
Thích!
Cô xoay một vòng tại chỗ, quả nhiên, bất luận là hướng nào, cũng đều là hương hoa thơm đậm đà:
Nhất định là anh trồng rất nhiều hoa, cũng lãng phí rất nhiều thời gian.
Quý Miên chợt ôm ngang eo cô, ôm cô đi vào trong bụi hoa và dây leo đang thi nhau đua sắc. Hắn bước rất chậm, lúc đi ngang qua các chỗ khác nhau, có thể khiến cho cô ngửi được mấy loại mùi hoa khác biệt. Tay cô nắm lấy vạt áo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn sự kinh ngạc và vui mừng. Hắn thưởng thức vẻ mặt biến hóa liên tục của cô, cuối cùng hôn lên trán cô:
Không phải lãng phí thời gian, tất cả dùng lên trên người Phong Quang đều đáng giá.
Anh... Cảm ơn anh...
Đôi mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu, nhìn thật sự là rất vui mừng.
Nhưng Quý Miên vẫn không thỏa mãn.
Hắn ôm cô ngồi ở trên ghế dài màu trắng cuối phòng hoa, ngón tay vô ý thức đặt lên khóe mắt cô:
Nếu như có thể nhìn thấy... nhất định Phong Quang sẽ càng thích hơn.
Lúc nói những lời này, hắn cực kỳ dịu dàng, thậm chí là dịu dàng đến mức quỷ dị.
Lý Bách đã chết rồi, nhưng trong tội nhân hại cô không thể nhìn thấy, còn có Tiểu Du, cũng có hắn.
Phong Quang đột nhiên vùi đầu vào ngực hắn, giọng cô buồn rầu:
Anh... em đã từng muốn làm một hoạ sĩ.
Anh biết.
Hắn chậm rãi xoa đỉnh đầu cô, không nhìn ra tâm tình có gì thay đổi, chỉ dịu giọng đáp:
Nguyện vọng của Phong Quang, là muốn làm một hoạ sĩ, và đến Hà Lan, vẽ biển hoa Tulip.