Chương 533: Cua anh chàng tội phạm vũ trụ cấp sss (59)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 849 chữ
- 2022-02-07 11:15:26
Nếu Hứa Vọng đã lấy trái tim ra, vậy hiện tại trong lồng ngực hắn là gì?
Vẫn là trái tim của hắn, chẳng qua chỉ là hình chiếu do sức mạnh tinh thần tạo thành, bản thể thật trái tim nằm trong miếng hổ phách, còn trong thân thể hắn chỉ là một hình chiếu mà thôi.
Trước Hứa Vọng, không có ai dám nghĩ tới việc làm ra chuyện ly kỳ như thế với trái tim của mình, bởi vì chuyện này vượt ra ngoài tưởng tượng, cũng quá mức nguy hiểm, nhưng Hứa Vọng lại làm được.
Thế nên hắn mới nói tầm quan trọng của miếng hổ phách này ngang bằng với tính mạng của mình. Nhưng hắn cũng nói, trong trường hợp buộc phải chọn một trong hai, hắn muốn Phong Quang ưu tiên lựa chọn bảo vệ tốt bản thân mình.
Cô ngẩn ngơ mở miệng:
Anh không nói với em rằng trong miếng hổ phách là trái tim của anh.
Không nói cho Phong Quang biết là vì không muốn tạo áp lực cho Phong Quang, dù sao, chẳng có gì quan trọng bằng Phong Quang cả.
Phong Quang cao giọng hơn:
Đây là trái tim của anh đấy!
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, nếu trong mấy ngày cô bị theo dõi này mà có người phát hiện ra sự bất thường của mặt dây chuyền này, liệu hắn còn có thể quay trở lại bên cạnh cô được hay không?
Hứa Vọng cười khẽ, cầm tay cô đặt lên ngực mình, để cô có thể cảm thụ được nhịp đập của trái tim hắn:
Nếu không có Phong Quang, chỗ này cũng không còn đập nữa.
Hứa Vọng...
Cô sửng sốt hồi lâu:
Anh đúng là đồ điên.
Nhưng Phong Quang rất thích người điên như anh mà.
Hắn coi lời của cô như một lời khen, còn vô cùng vui vẻ cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Phong Quang không có cách nào phản bác cả.
Trần Vũ không khỏi chậc lưỡi hai tiếng với màn rải thức ăn chó này:
Tôi không ngờ anh còn giữ lại một chiêu này. Xem ra, anh đã sớm biết thân phận của tôi rồi, cũng đã nhìn thấu kế hoạch của tôi. Nhưng anh vẫn cứ tìm tới cửa, mục đích chỉ là để khởi động mệnh lệnh hủy diệt kia, dù sao, mệnh lệnh đó chỉ có thể khởi động một lần mà thôi.
Nói cách khác, sau này mệnh lệnh hủy diệt đã không còn tồn tại trong thân thể Hứa Vọng nữa, hắn hoàn toàn không còn nhược điểm... Không, hắn vẫn có một nhược điểm.
Ánh mắt của Trần Vũ dừng trên người Phong Quang, Hứa Vọng cười:
Cậu không thể động tới cô ấy được đâu.
Đúng, tôi không thể động tới cô ấy.
Trần Vũ thừa nhận một cách sảng khoái. Hắn ta là người nhân bản của Diệp Hưởng, Diệp Hưởng cũng chẳng phải một nhân tài chiến đấu gì, thế nên Trần Vũ cũng vậy. Ngoài chỉ số thông minh ra, cho dù là sức mạnh tinh thần hay thể năng thì hắn ta chỉ đạt được tới trạng thái vừa đủ tiêu chuẩn mà thôi, cũng vì thế nên bên cạnh hắn ta mới có nhiều vệ sĩ như vậy. Nhưng hắn ta vẫn có thể làm được mấy chuyện chọc tức người khác:
Diệp Mạt, nhìn khuôn mặt này của tôi mà anh không nhớ tới cái gì sao?
Hứa Vọng cười nhạt:
Diệp Hưởng đã chết rồi, chết ở trong tay thủ hạ của tôi, cậu không phải ông ta, cho dù cậu có khuôn mặt này... cậu cũng vẫn không phải ông ta.
Ồ? Thì ra anh đã nghĩ được rõ ràng như thế, có điều, ký ức năm đó Diệp Hưởng đã làm gì với anh thì vẫn còn đang nằm trong đầu tôi đây này.
Chịu thôi, cậu cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Trần Vũ nhướng mày:
Anh muốn giết tôi sao?
Không cần tôi ra tay, thời gian của cậu cũng tới rồi.
Lần đầu tiên Hứa Vọng nhìn thấy vệ sĩ của Trần Vũ đã đánh cắp tin tức về hắn ta, đây cũng là lý do tại sao hắn quyết định muốn đi
chịu chết
. Khi Hứa Vọng nhìn thấy gương mặt của Trần Vũ trong trí nhớ của đám vệ sĩ, hắn lập tức biết ngay thân phận của kẻ này:
Cậu là người nhân bản, đã được định là không thể sống lâu dài. Huống chi... vì kế thừa ký ức của Diệp Hưởng, khi cậu ra đời thì não đã được cấy vào một con chip ký ức, đây là một loại kỹ thuật xung khắc với dòng hóa, để tôi nghĩ xem, cậu ra đời đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?
() Dòng hóa là quá trình nhân giống hay là kỹ thuật nhân bản vô tính (đôi khi được gọi tắt và không rõ là nhân bản), tạo ra các bản sao giống hệt nhau, từ một tế bào gốc lấy từ nguyên bản.
Trần Vũ mỉm cười:
Không nhiều không ít, vừa vặn đúng mười năm.