Chương 547: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (10)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 843 chữ
- 2022-02-07 11:15:27
Phong Quang nghiêng đầu hỏi:
Tại sao ngươi không nói gì thế?
Nàng không sợ hãi sao?
Tư Già khẽ hỏi:
Có lẽ ta là người không chuyện ác nào không làm.
Ngươi không phải, ta biết là ngươi không phải người như thế.
Phong Quang cười hì hì đáp lời, lại thay đổi hướng đứng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên cao, chắp hai tay sau lưng, cười nhẹ:
Hôm nay trăng đẹp quá.
Tư Già đột nhiên hỏi:
Nàng có nguyện vọng gì không?
Nguyện vọng ư? Ra khỏi hoàng cung có tính không?
Trong mắt cô có ánh trăng, sáng lấp lánh như sao trời vậy.
Hắn đáp:
Cuộc sống bên ngoài cung không thể so với trong cung được đâu.
Thế nên, cô không khỏi cảm thấy tò mò với cuộc sống bên ngoài cung.
Ta biết cuộc sống ngoài cung không thể so được với ở trong cung, nhưng ta vẫn rất muốn ra ngoài nhìn xem. Đúng rồi, hay là ngươi mang ta ra ngoài đi?
Cô bước lại gần hắn thêm một bước, ngẩng đầu lên, gương mặt tinh xảo nhìn hắn chằm chằm.
Tư Già không khỏi lùi về sau một bước:
Chuyện công chúa ra khỏi cung chính là chuyện lớn.
Cô lại nhích thêm một bước:
Nhưng vừa rồi ngươi bắt ta đi cũng là chuyện lớn mà.
Đây là do tình thế ép buộc.
Hắn đáp rồi lại lùi về sau.
Khóe miệng Phong Quang nhếch lên nở một nụ cười thú vị, đương nhiên lại tiếp tục tới gần:
Thế thì giờ ngươi cũng cứ coi như là tình thế ép buộc đi, mang ta ra ngoài chẳng phải là chuyện rất đơn giản với ngươi hay sao? Ngươi lợi hại như thế, đến bây giờ cấm vệ quân còn chưa đuổi được tới nơi này kìa.
Công chúa điện hạ...
Này, ngươi đừng có lùi nữa!
Cô túm lấy tay hắn, cười nghịch ngợm:
Ngươi mà còn lùi nữa là sẽ ngã xuống đấy! Ngươi đẹp như thế, đừng nên để ngã bị thương tới mặt chứ.
Lúc này, Tư Già mới để ý thấy mình đang đứng ở mép nóc nhà rồi, hắn nhìn cánh tay đang bị cô túm lấy, im lặng trong chốc lát, sau đó rút tay ra, thản nhiên hỏi:
Nguyện vọng của nàng thật sự chỉ là ra được khỏi cung thôi sao?
Còn thật hơn cả trân châu!
Cô chớp đôi mắt to sáng ngời của mình.
Được, ta đưa nàng ra khỏi cung.
Cô hưng phấn, vẻ mặt tươi cười:
Thật tốt quá!
Có điều, chỉ có thời gian ba ngày thôi.
Hả? Chỉ có ba ngày sao...
Thiếu nữ vừa mới kích động lập tức ủ rũ, nhưng rất nhanh, cô lại vui vẻ tiếp lời:
Ba ngày cũng là tốt rồi!
Đối mặt với nụ cười tươi tắn đáng yêu của Phong Quang, vẻ mặt lạnh lùng của Tư Già vẫn chẳng thay đổi gì. Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, cũng chỉ là chờ thêm ba ngày mà thôi...
Vì thế, trong buổi tối ngày hôm nay, khi cả hoàng cung đang thất điên bát đảo vì công chúa Trường Ninh mất tích thì ở trên đường phố sầm uất ngoài hoàng cung lại có thêm một vị tiểu thư con nhà phú thương.
Ừm... Đây là do Tư Già nói với cô rằng khí chất quý phái trên người cô nhìn đã biết là không giống con gái gia đình bình thường. Để xóa bỏ sự nghi ngờ của người khác, cũng chỉ có thể nói cô là con gái của một vị thương nhân ở Giang Nam mà thôi.
Mà lúc này, Phong Quang đang ngồi trên một chiếc xe để ra khỏi thành cùng với Tư Già. Xe ngựa này là loại xe vận chuyển hàng hóa của một người nông dân ở thị trấn bên ngoài thành, thế nên cũng chẳng phải loại xe ngựa có cửa và cửa sổ quý báu gì mà là loại xe...
mui trần
?
Đây là định nghĩa của Phong Quang về chiếc xe ngựa này. Cô nằm trên đống cỏ khô ngắm bầu trời đầy sao, thoải mái thở dài một hơi. Sau đó, cô lại nằm nghiêng người, chăm chú nhìn nam tử đang nhắm mắt ngồi thẳng tắp ở bên cạnh, cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu mà chẳng có mục đích gì.
Tại sao còn chưa ngủ?
Rốt cuộc Tư Già cũng mở mắt ra, tầm mắt dừng lại trên người cô. Ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng nên cho dù hắn có chuyên tâm thế nào thì vẫn cứ cảm nhận được.
Tóc cô được buộc bằng một dải lụa đơn giản màu đỏ, bởi vì tư thế nằm nên tóc đen và lụa đỏ cùng rũ sang một bên vai, càng làm cho gương mặt cô trở nên trắng nõn nà. Cô cười khẽ để lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu:
Quá hưng phấn, không ngủ được.
Thế nên, đây là lý do khiến cô cứ nhìn chằm chằm vào người ta lâu như thế sao?