Chương 548: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (11)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 818 chữ
- 2022-02-07 11:15:28
Tư Già ngừng một lát mới nói:
Cũng chỉ là ra khỏi cung mà thôi...
Nhưng mà từ sau khi ta xuất cung một lần đến Thanh Tâm Quán vào năm mười tuổi, tới giờ vẫn chưa được ra khỏi cung thêm lần nào nữa, thế nên ta rất hưng phấn. À... đúng rồi.
Cô ngồi dậy, tò mò hỏi hắn:
Huynh cứ mang ta ra khỏi cung như thế, người của nước Lưu Bích các huynh sẽ không có ý kiến gì sao? Ta nhớ rõ ngày mai là ngày đại hỉ của công chúa nước huynh mà, huynh không tham gia cũng không sao à?
Giọng nói của hắn như được phát ra từ một giếng cổ trầm lắng không gợn sóng:
Ngày mai cũng là ngày đại hỉ của Lạc Vương, chẳng phải nàng cũng không định đi hay sao?
Huynh nói thế là có ý gì?
Phong Quang ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn:
Lạc Vương thành thân thì cứ thành thân chứ, có bao nhiêu người chúc mừng như thế, cho dù ta không tới cũng chẳng phải vấn đề gì lớn cả.
Tư Già ôm kiếm, nhắm mắt dưỡng thần:
Lý do của ta cũng giống của nàng thôi.
Nhưng mà ta lại cảm thấy huynh thích cô công chúa của nhà huynh mà.
Những lời này quá thẳng thắn, mí mắt Tư Già đang khép hơi rung động một chút:
Công chúa Vô Ưu không phải của nhà ta.
Nhưng mà huynh thật sự thích nàng ta.
Âm thanh này nghe rất gần, thậm chí hắn còn cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của cô phả vào trên mặt mình. Tư Già mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong veo, tiếp theo đó, hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô. Cô giống như con mèo lười nhoài người ra trước mặt hắn, mặt cũng chỉ cách hắn một khoảng mấy centimet mà thôi.
Thấy hắn mở bừng mắt ra, đôi mắt cô cong thành hình trăng non, ngọt ngào nói tiếp:
Quả thực huynh rất đẹp.
Dường như sau khi chắc chắn chuyện này rồi, cô liền cảm thấy rất thỏa mãn, cười hì hì và quay lại chỗ ngồi, sau đó tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng, ngắm sao.
Chỉ còn lại Tư Già lâm vào trầm mặc, không nói không rằng.
Thái độ nửa nói chuyện nửa không nói chuyện này mới dễ làm người ta... lâm vào rối rắm.
Cuối cùng, Phong Quang và Tư Già đi vào một thị trấn nhỏ cách Hoàng thành không xa. Dưới sự chỉ dẫn của người đánh xe, cả hai tìm được một quán trọ, quyết định ở tạm lại đây một đêm. Người sinh sống trong thị trấn này không nhiều lắm, thế nên sẽ không xuất hiện loại tình huống như chỉ còn lại một gian phòng ở quán trọ gì đó.
Không có tình huống như thế khiến cho Phong Quang hơi thất vọng một chút.
Tuy là đêm khuya nhưng khách khứa trong quán vẫn còn rất náo nhiệt. Thực ra, không chỉ trong quán trọ mà ngoài đường phố cũng rất đông vui. Phong Quang thầm nghĩ cuộc sống về đêm của con người nơi này thật sự rất phong phú. Đúng lúc cô đi qua một gian phòng thì nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Chỉ chốc lát sau, cửa mở ra, một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi lao ra ngoài, khóc lóc gào lên:
Mẹ không cho con ra ngoài chơi, con không thích mẹ.
Không khéo là đứa bé này lại đụng phải Phong Quang, phải nhờ Tư Già đỡ, cô mới không vì mất đà mà ngã nhào xuống đất.
Hựu Nhi!
Một người phụ nữ cũng chạy ra, vội vàng lôi đứa bé bên người Phong Quang ra, nói lời xin lỗi:
Xin lỗi cô nương, tiểu hài tử không hiểu chuyện nên va phải cô rồi.
Không sao.
Phong Quang lắc đầu, thấy đứa trẻ kia nhận ra rằng mình đã gây họa nên vội vàng trốn ra sau lưng mẫu thân khóc nức nở thì liền lấy ra hai viên kẹo từ chiếc túi mang trên người, khom lưng duỗi tay ra trước mặt nó:
Này, ta mời đệ ăn, ăn kẹo rồi thì không được khóc nữa.
Đứa bé tên Hựu Nhi nhìn mẫu thân mình, thấy mẫu thân không có ý phản đối, nó mới duỗi tay nhận lấy:
Cảm ơn tỷ tỷ.
Không cần khách khí.
Phong Quang cười tủm tỉm đứng thẳng lên. Kẹo này là khi bọn họ rời khỏi hoàng cung, Tư Già đã mua giúp cô tại một quán hàng rong ven đường.
Cảm ơn cô nương, cô nương là người tốt, nhất định sẽ có phúc báo.
Người phụ nữ khom người nói mấy câu rồi lại kéo tay đứa con trai:
Về phòng với mẹ nào.
Đứa bé nhìn Phong Quang rồi sau đó đi theo mẫu thân trở về phòng.