Chương 550: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (13)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 809 chữ
- 2022-02-07 11:15:28
Tư Già gật đầu, thuận tiện hỏi chưởng quầy luôn:
Tại sao bên trong quán trọ lại vắng vẻ như thế?
Phong Quang quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhận ra trong sảnh lớn chẳng có khách nào ngồi, hoàn toàn khác với cảnh náo nhiệt đêm qua khi bọn họ vừa tới.
Chưởng quầy đáp:
Chẳng phải tối qua mọi người ồn ào quá khuya hay sao? Thế nên tầm này ấy à, chỉ sợ vẫn còn đang ngáy ở trên giường.
Đúng rồi, hôm qua ta nhìn thấy có rất nhiều người ngồi uống rượu ở đại sảnh.
Phong Quang hỏi:
Chưởng quầy à, người ở nơi này của các ông đều rất thích uống rượu à?
Cô nương không biết rồi, thị trấn này của chúng tôi tuy không nổi tiếng gì nhưng bản lĩnh ủ rượu thì không mấy nơi có thể so sánh được. Thế nên, người dân ở thị trấn không có rượu là không vui, mỗi ngày đều uống đến nửa đêm canh ba cũng là chuyện bình thường.
Phong Quang biết mỗi nơi đều sẽ có phong tục riêng của địa phương đó, nhưng không ngờ còn có tập quán là uống rượu tới tận nửa đêm như ở nơi này. Cô hỏi với vẻ đầy hứng thú:
Chưởng quầy à, nếu chỗ này của các ông ủ rượu giỏi như thế, vậy có thể sản xuất ra được rượu trầm hương không?
Rượu trầm hương, đây chẳng phải là rượu chỉ có nước Lưu Bích mới sản xuất được thôi sao?
Chưởng quầy trầm ngâm một chút:
Rượu trầm hương cần một loại nguyên liệu, đó là một loại men rượu đặc biệt mà khí hậu ở nơi này của chúng tôi không sản xuất ra được.
Oa, chưởng quầy, không ngờ ông lại hiểu biết nhiều như thế cơ đấy.
Phong Quang khen ngợi, cô cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ người ta lại nói luôn lý do không thể sản xuất được cho cô nghe.
Được một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp sùng bái như thế, chưởng quầy vuốt râu vô cùng đắc ý:
Nhớ năm đó trước khi trở thành ông chủ của quán trọ này thì ta cũng từng vào nam ra bắc, có mấy lần đi qua nước Lưu Bích, đi nhiều nên kiến thức cũng nhiều hơn một chút thôi.
Vào nam ra bắc?
Phong Quang kéo một cái ghế tới và ngồi xuống đối diện chưởng quầy, tay đặt lên bàn, chống cằm:
Chưởng quầy, ông kể cho ta nghe những chuyện ông gặp phải khi đi lang bạt ở bên ngoài đi.
Chưởng quầy không buồn tính sổ sách nữa, ông ta đặt bàn tính và sổ sách sang một bên, hắng giọng nói:
Nhớ năm đó ta...
Hạ cô nương.
Tư Già đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của vị chưởng quầy đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, đôi mắt hắn hờ hững nhìn về phía Phong Quang:
Nàng có còn muốn ra ngoài chơi không thế?
Sau lưng Phong Quang chợt thấy lạnh, vội vàng nhấc tay đáp:
Đi, ta muốn ra ngoài ngắm sông.
Vậy chúng ta xuất phát thôi.
Tư Già bước ra khỏi quán trọ trước, Phong Quang vội vàng đứng dậy đi theo hắn.
Hai người để lại một mình chưởng quầy ở trong đó buồn bực, vất vả lắm mới có một tiểu cô nương chịu ngồi nghe những sự tích đầy nhiệt huyết trước kia của ông ta, sao lại bị vị công tử kia dẫn đi rồi chứ?
Gió se sắt cuốn theo lá rụng trên đường phố, Phong Quang nhìn đường phố chỉ có vài ba người đi qua đi lại, không khỏi kỳ quái nói:
Thì ra không chỉ người ở trong quán trọ mà người sinh sống ở trấn này cũng có thói quen ngủ muộn dậy sớm như thế.
Tư Già đáp:
Ta nhớ là bờ sông ở phía bên kia.
Hôm qua chúng ta được xa phu đưa đi qua nơi này, còn là buổi tối, thế mà Tư Già huynh lại có thể nhớ kỹ đường như thế, huynh thật quá lợi hại!
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái như thế này.
Bước chân Tư Già khựng lại:
Hạ cô nương thích khen người ta như thế sao?
Cho dù là hắn hay là lão chưởng quầy không biết tên kia, trước đó nữa là khi hắn vừa mới mang cô ra khỏi hoàng cung, cô nhìn thấy ông lão nặn tượng đất thôi cô cũng không hề bủn xỉn mà khen ngợi một hồi.
Không phải nói cái này không tốt, mà là thấy tình huống này quá nhiều nên cảm thấy khi cô khen hắn... dường như chẳng còn vẻ gì là chân thành nữa.
Rất nhiều lúc, trái tim đàn ông còn mẫn cảm hơn cả phụ nữ.