Chương 552: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (15)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 765 chữ
- 2022-02-07 11:15:28
Vậy thì mẹ của đệ sẽ lo lắng lắm.
Phong Quang vừa nói vừa vỗ đầu nó.
Hựu Nhi cười tinh nghịch:
Giờ này mẹ của đệ vẫn còn đang ngủ, đệ lén ra ngoài nên bà ấy sẽ không biết đâu. Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ nhanh chóng quay về thôi.
Thì ra đệ chớp thời cơ để trốn ra ngoài chơi.
Đương nhiên rồi.
Hựu Nhi cảm thấy mình rất thông minh nên đắc ý trong giây lát, tiếp sau đó, nó lại nhìn xuống dòng sông nói:
Tỷ tỷ đừng đi du sông.
Phong Quang thấy rất khó hiểu:
Tại sao chứ?
Truyền thuyết... truyền thuyết nói rằng dưới sông có quái vật ăn thịt người, nó sẽ kéo người xuống nước và ăn thịt, đáng sợ lắm. Tỷ tỷ đừng đi du sông.
Hựu Nhi kéo cánh tay Phong Quang, có thể thấy nó đang cực kỳ sợ hãi.
Tư Già im lặng từ nãy đến giờ liền lên tiếng hỏi:
Truyền thuyết này ở đâu ra thế?
Hựu Nhi không trả lời mà nhích lại gần Phong Quang hơn, Phong Quang buồn cười nhìn Tư Già:
Khi huynh nói chuyện với trẻ con thì đừng bày ra dáng vẻ nghiêm túc như thế, sẽ làm chúng sợ đấy.
Tư Già khựng lại, hắn không thích trẻ con, cũng chẳng bao giờ tới gần lũ trẻ nên tất nhiên không biết cách giao tiếp với chúng rồi.
Phong Quang xoa tóc Hựu Nhi:
Đệ đừng sợ, huynh ấy là bạn của tỷ, không phải người xấu. Hựu Nhi có thể nói cho tỷ nghe tại sao lại có lời đồn kia được không, tại sao lại nói dưới sông có quái vật ăn thịt người thế?
Mọi người... tất cả mọi người đều nói như vậy.
Hựu Nhi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
Tóm lại, tỷ tỷ đừng có xuống sông chơi là được rồi, quái vật rất nguy hiểm, tỷ tỷ không đánh lại nó đâu.
Một giọng nói già nua vang lên:
Hựu Nhi.
Thân mình Hựu Nhi cứng đờ:
Tỷ tỷ nhớ kỹ lời đệ nói là được, đừng xuống sông đấy nhé.
Vội vàng nói xong mấy lời này, nó liền lập tức chạy biến đi nhanh như chớp.
Bên kia, một ông lão thong thả đi tới:
Hai vị khách nhân, Hựu Nhi không hiểu chuyện, có phải đã mạo phạm hai vị không?
Không đâu, không đâu, nó rất ngoan.
Phong Quang đứng lên, nhận ra đây chính là ông lão đánh xe đã đưa cô và Tư Già vào trong trấn tối qua.
Ông lão nói bằng giọng điệu thương hại:
Ôi... Đứa bé Hựu Nhi này từ nhỏ đã không có cha, một mình mẹ của nó nuôi nó lớn lên tới tận bây giờ nên tính tình có hơi bướng bỉnh, có đôi khi vì để thu hút sự chú ý của người khác mà nói linh ta linh tinh. Nếu thằng bé ấy có gây lỗi lầm gì thì mong hai vị thứ lỗi.
Ông à, ông yên tâm đi, Hựu Nhi rất hiểu chuyện.
Phong Quang tươi cười thân thiết, ý bảo ông lão không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ông lão gật đầu:
Vậy thì tốt rồi. Phải rồi, hai vị ở nơi này có thấy quen không? Thị trấn này của chúng tôi không thể so sánh được với hoàng thành đâu, rừng thiêng nước độc, hy vọng không thất lễ với hai vị.
Tư Già đáp:
Làm phiền ông phải lo lắng rồi, chúng ta ở đây rất ổn.
Được, thế thì ta an tâm rồi.
Ông lão vui mừng nói:
Ta còn phải chuẩn bị hàng hóa để ngày mai vào hoàng thành buôn bán, ta đi trước một bước đây.
Phong Quang vẫy tay:
Ông đi thong thả nhé.
Chờ đến khi ông lão kia tập tễnh đi xa, cô mới túm chặt tay Tư Già, nghiêm túc nói:
Ta cảm thấy thị trấn này khá quỷ dị. Tư Già, huynh đừng rời xa ta quá, ta sợ ta sẽ không bảo vệ được huynh.
Tư Già đang định tán đồng với nửa câu trước của cô, nhưng nghe được nửa câu sau thì hoàn toàn không nói nên lời nữa, hình như cô đã nói ngược rồi hay sao ấy nhỉ?
Cô bảo vệ hắn ư?
Hồi lâu sau, Tư Già mới hiểu được, những lời này của cô cũng chẳng phải ba hoa chích chòe.
Trực giác của Phong Quang luôn rất tốt, cô nói tiếp:
Hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi?
Không thể rời khỏi đây.
Tại sao chứ?
Ánh mắt Tư Già sâu thẳm:
Bởi vì không có đường ra khỏi thị trấn này.