Chương 553: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (16)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 733 chữ
- 2022-02-07 11:15:28
Cái gì gọi là... không có đường ra khỏi thị trấn này?
Phong Quang ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Lúc cô cảm thấy khó hiểu thì trong đôi mắt trong sáng sẽ lộ ra vẻ ngây thơ, phối hợp cùng với vẻ mặt vô tội, quả thực đáng yêu đến chết đi được. Những ngón tay xuôi theo cơ thể của Tư Già khẽ giật giật, trong nháy mắt hắn xúc động muốn xoa tóc cô, nhưng lại im lặng trong chốc lát rồi mới nói tiếp:
Ta phát hiện ra con đường mà đêm qua chúng ta đi đã không còn nữa.
Chẳng lẽ bọn họ nửa đêm còn đi sửa đường à?
Phong Quang nói xong liền xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:
Không đúng, chẳng phải vừa rồi chúng ta cũng gặp một gánh hát vừa mới vào thị trấn sao? Chúng ta có thể đi hỏi bọn họ xem bọn họ vào đây bằng cách nào?
Tư Già đáp:
Có lẽ, chuyện này hỏi bọn họ cũng vô dụng thôi.
Tại sao chứ?
Ta quan sát thấy giày của bọn họ dính toàn nước và bùn, nhưng mà, mấy ngày nay lại không hề có mưa, trừ khi bọn họ đi ra bờ sông...
Hắn nói tới đây thì ngừng lại bởi vì Phong Quang đột nhiên nắm chặt tay hắn, tay cô hơi run lên. Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đã trở nên trắng bệch, hắn thở dài bất đắc dĩ trong lòng, cuối cùng vẫn nói ra câu kia:
Có lẽ trên đường tới đây bọn họ đã dẫm phải vũng bùn nào chăng.
Sắc mặt Phong Quang đã khá hơn nhiều nhưng vẫn vô cùng lo lắng:
Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao... Tư Già, ta sợ lắm...
Cô gọi tên hắn với giọng điệu run rẩy chẳng khác nào một con mèo con đang sợ hãi cần an ủi, vuốt ve vậy. Thần sắc Tư Già cứng đờ, không khống chế được mình mà giơ tay vuốt ve tóc cô, khẽ nói ra bốn chữ:
Có ta ở đây.
Giá trị hấp dẫn của đàn ông tăng vọt vào hai thời điểm, một là lúc nói mua cái này cái kia, còn lại chính là trong bất cứ tình huống nào cũng sẽ nói ra câu
Có ta ở đây
kia.
Trong mắt Phong Quang như có ánh sao vụt sáng:
Tư Già, đã có ai nói rằng huynh rất đẹp chưa?
... Nàng.
Đây đã là lần thứ ba hắn nghe được câu này từ miệng cô. Trên thực tế, trong dĩ vãng cũng có nữ nhân khen hắn, nói hắn có khí chất tuyệt vời gì đó, nhưng chỉ có cô là người đầu tiên luôn bám riết đuổi theo khen hắn đẹp.
Nghĩ như thế, trong lòng Tư Già đột nhiên cảm thấy hơi lạ lẫm.
Sau này ta sẽ luôn khen huynh đẹp nhé!
Cô cầm lấy tay hắn khẽ lắc nhẹ:
Bởi vì huynh thật sự quá có mị lực mà!
Không ai thấy tai hắn hơi đỏ lên:
Nếu nói tới đẹp thì Lạc Vương...
Hắn không giống.
Cô ngắt ngang lời Tư Già, cười tủm tỉm nói tiếp:
Huynh đẹp hơn hắn nhiều, tục ngữ nói, khi yêu củ ấu cũng tròn mà...
Nghe thấy chữ
yêu
kia, Tư Già liền lập tức xoay người:
Chúng ta trở về thôi.
Hả? Sao nhanh thế mà đã quay về rồi?
Chẳng phải nàng muốn hỏi khi nào gánh hát kia biểu diễn sao? Chúng ta quay về hỏi bọn họ một chút xem.
Nhưng mà...
Phong Quang đuổi kịp bước chân của hắn:
Ta cứ cảm thấy nơi này quái quái thế nào ấy.
Tư Già thì trấn định hơn nhiều, cũng bình tĩnh hơn nhiều:
Trước khi tìm được đường ra khỏi đây, chúng ta chỉ có thể án binh bất động.
Được rồi, ta nghe huynh... Có điều, huynh nhất định không được rời khỏi ta quá xa đấy.
Ở trong hoàng cung, cô là công chúa điện hạ được tất cả mọi người bảo vệ, đáng giá nghìn vàng, nhận hết sủng ái, hiện tại cảm thấy sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm cũng là chuyện bình thường. Tư Già chậm rãi nói:
Ba ngày này, ta sẽ không rời khỏi nàng.
Mà qua ngày hôm nay thì cũng chỉ còn lại hai ngày nữa, chờ đến lúc đó...
Tư Già, huynh quả thực là người tốt.
Cô cười tủm tỉm nói.