Chương 565: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (28)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 798 chữ
- 2022-02-07 11:15:30
Cát vàng mênh mông vô tận, biển cát ở phía xa dưới ánh mặt trời dường như còn đang bốc lên sóng nhiệt, gió trên sa mạc rất lớn, liên tục có cát bay làm mờ tầm nhìn.
Trong lòng Phong Quang không khỏi mờ mịt, cô vẫn còn đang cảm thấy khó hiểu, không hiểu tại sao rời khỏi thị trấn ma quỷ kia thì lại tiến vào một sa mạc hoang vắng đến mức không nhìn thấy một ngọn cỏ nào. Cô ngẩng đầu nhìn nam tử bên cạnh, vừa nhìn đã ngây người ra, bởi vì người vừa rồi còn đứng cạnh cô đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, ngoài cát vàng thì vẫn chỉ là cát vàng, trong lòng bắt đầu lo sợ:
Tư Già! Huynh ở đâu?
Cô gào rất lớn nhưng âm thanh nhanh chóng bị gió cát bao phủ lấy, ngoài tiếng gió ra thì chẳng còn tiếng gì đáp lại cô.
Phong Quang đi xung quanh một vòng nhưng vẫn không tìm thấy nam tử kia. Cô đã bị ánh nắng mặt trời làm cho hoa mắt chóng mặt, thân thể này lại được nuông chiều từ nhỏ, phải đi trong hoàn cảnh khắc nghiệt này một thời gian dài nên đã bắt đầu đau nhức muốn chết rồi, nhưng miệng cô vẫn không ngừng gọi tên Tư Già. Đến tận khi sức cùng lực kiệt rồi, cô mới ngồi phịch xuống, trong hoàn cảnh không một bóng người này, cô thấy thực sợ hãi.
Thân mình bé nhỏ giữa cát vàng mênh mông trở nên yếu ớt tới đáng sợ, nhưng rất nhanh, cô đã mạnh mẽ lau đi cát dính trên mặt rồi lại đứng lên một lần nữa.
Tư Già sẽ không thể nào vô duyên vô cớ biến mất như thế được, cô đoán, có lẽ cô còn chưa ra khỏi thị trấn ma quỷ kia, mà một màn trước mắt này cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi, có lẽ... có lẽ bọn họ cố ý tách cô và Tư Già ra rồi mới đánh bại từng người một. Nói không chừng, mục đích của bọn họ là chờ cô tuyệt vọng rồi, sau đó sẽ dễ dàng đoạt xác, cướp lấy thân thể này của cô.
Phong Quang nghĩ ra đủ mọi khả năng khủng bố nhất mà mình từng nghe kể trong quá khứ, càng nghĩ càng thấy rất có thể là đáp án này. Nhưng những người đó... không phải, những con quỷ đó đã lầm rồi, cô không phải là người dễ dàng từ bỏ, ít nhất cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi Tư Già như thế.
Tư Già...
Cô còn chưa làm cho hắn yêu mình cơ mà!
Phong Quang đột nhiên có động lực, cô lang thang trong biển cát vàng mà chẳng có mục tiêu nào. Cho dù cô cảm giác được chân mình đã chảy máu đầm đìa nhưng vẫn cứ bước đi, đi được vài bước lại gọi tên Tư Già một lần. Dường như cô đã quên mất mệt mỏi, thân thể được ý chí kiên cường chống đỡ.
Sau khi miệng khô lưỡi khô rồi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà dừng lại nghỉ ngơi thêm lần nữa. Trong đầu như có âm thanh nhắc nhở cô rằng, cô đã đi đủ xa rồi, đủ mệt mỏi rồi, hay là cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc đi... Cô cũng thật sự đã không nhịn được mà nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau, cô lại tự vỗ vào mặt mình, không thể để bản thân thật sự hôn mê.
Tư Già, ta sẽ tìm được huynh...
Để khích lệ bản thân mình, cô cứ lẩm bẩm mãi một câu đó. Trong hoàn cảnh hiểm ác này, trước đây thì cô sẽ sợ mình không sống nổi, nhưng đến bây giờ, cô mới nhận ra khi con người ta có mục tiêu rồi thì có thể biến những chuyện không thể thành có thể.
Váy áo bằng lụa quý giá trên người cô đã bị cát vàng làm lấm lem hết cả, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp ngày thường cũng vì gió cát táp vào mà trở nên mặt xám mày tro, hoàn toàn không giống một vị công chúa cao cao tại thượng, cô bây giờ chẳng khác nào một cô con gái của dân chúng bình thường.
Bởi vì tin tưởng vững chắc chuyện này là do ma quỷ làm ra để cô phải suy sụp trong ảo ảnh, thế nên mặc dù cực kỳ mệt mỏi nhưng cô cũng không dám nảy sinh ý nghĩ tiêu cực gì. Lúc này, tâm niệm phải tìm được Tư Già trở thành động lực duy nhất giúp cô có thể tiếp tục bước về phía trước.