Chương 566: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (29)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 764 chữ
- 2022-02-07 11:15:30
Phong Quang vừa đi vừa dừng không biết bao nhiêu lâu, có lẽ đã chừng một canh giờ trôi qua, đúng lúc gió cát làm mờ mắt, cô đột nhiên nhìn thấy một góc áo màu trắng, thân thể suy yếu như được bổ sung thêm sức lực, cô nhấc chân chạy tới, nhìn thấy nam tử đang nằm trên mặt đất.
Tư Già!
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, đỡ hắn ngồi dậy.
Sắc mặt Tư Già tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, nhưng hắn vẫn cố gắng mở mắt ra, vô lực nói:
Công chúa điện hạ...
Huynh bị thương sao?
Phong Quang nhìn máu chảy ra từ ngực hắn đã nhiễm đỏ bạch y, lập tức móc cái khăn tay trên người ra ấn vào miệng vết thương của hắn:
Tư Già, huynh đừng chết, ta sẽ đưa huynh ra ngoài!
Có lẽ là ta không ra ngoài được rồi... Xin lỗi, công chúa điện hạ, ta không thể đưa nàng về cung.
Là huynh mang ta ra ngoài, đương nhiên huynh phải đưa ta về rồi. Tư Già, ta không cho huynh chết.
Trong lòng cô chợt dâng lên một luồng sức mạnh to lớn, cô mạnh mẽ nói tiếp:
Huynh phải sống sót, sống lâu trăm tuổi cho ta. Trên đời này, huynh còn chưa làm rất nhiều chuyện, cưới vợ sinh con, kết bạn du ngoạn, không phải làm sát thủ, cũng không phải làm cầm sư mà huynh chán ghét.
Ánh mắt Tư Già hơi run rẩy, sau một hồi sửng sốt, hắn hỏi với giọng suy yếu:
Sao công chúa lại nói ta chán ghét làm cầm sư?
Bởi vì huynh không yêu đàn, không yêu thì sao có thể thích làm cầm sư được?
Hắn khựng lại một giây:
Công chúa nói sai rồi...
Ta không nói sai!
Cô cười phản bác:
Ngày đó trong cung yến, ta đã nghe ra, cũng đã nhìn ra rồi. Người thật lòng yêu thích cầm nghệ, trong lúc gảy đàn sẽ tuyệt đối không thể nào chẳng có nửa phần tình cảm sung sướng và hưởng thụ như huynh đâu. Tiếng đàn của huynh quả thực rất êm tai, nhưng mà chẳng khác nào âm thanh lúc ta hai, ba tuổi tùy ý gõ bát đũa cả, bởi vì... đó chỉ là cử chỉ nhàm chán.
Thế nên, ngày hôm đó, cô mới nói là hắn không hợp với đánh đàn.
Cánh môi tái nhợt của hắn mấp máy nhưng không nói ra được chữ nào.
Tư Già, huynh còn chưa tìm được chuyện mà huynh thực sự muốn làm, không sao cả, ta sẽ dẫn huynh ra ngoài, huynh sẽ có nhiều thời gian từ từ suy nghĩ. Ta không từ bỏ, huynh cũng không thể từ bỏ.
Cô không nói hai lời liền đặt một cánh tay hắn vòng qua vai mình, cố sức đỡ hắn lên khỏi mặt đất. Quá nửa trọng lượng cơ thể hắn đè lên người cô, cô hơi lảo đảo một chút nhưng rất nhanh lại cắn răng giữ thăng bằng để không bị ngã.
Hắn có thể không phối hợp với động tác của cô, nhưng nhất thời cũng quên mất đẩy cô ra. Tới lúc này rồi, dường như làm bất kỳ động tác đẩy người nào thì cũng đã muộn, hắn nói:
Để ta lại, một mình nàng rời đi thì tỷ lệ sống sót sẽ lớn hơn một chút.
Tại sao phải để huynh lại chứ?
Cô khó hiểu, hỏi:
Ở trong mắt ta, huynh cũng chẳng phải gánh nặng gì. Huynh là Tư Già, huynh là Tư Già còn sống sờ sờ ra như thế, ta sẽ không bỏ huynh ở lại đây để bị gió cát vùi lấp đâu.
Ta sẽ liên lụy tới nàng.
Không phải.
Cô ngẩng đầu cười xinh đẹp:
Huynh không hề liên lụy tới ta, huynh chính là nguyên nhân khiến ta có thể tiếp tục bước đi trên sa mạc này.
Hắn nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh và sâu thẳm, trong lòng dâng lên những cảm xúc thật khó hiểu.
Cô nói:
Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây rồi, huynh nên nghiêm túc nghĩ xem mình muốn làm gì. Tư Già, huynh nên nghiêm túc sống vì bản thân một lần.
Nghiêm túc sống vì bản thân một lần ư?
Lần đầu tiên trong mắt hắn xuất hiện vẻ mờ mịt, là nghi vấn, là khó hiểu.
Là hoang mang, hoang mang tự hỏi tại sao cô không giống như hắn nghĩ, là một kẻ yếu ớt đáng thương tới mức... rời khỏi sự bảo vệ của hắn là sẽ không sống nổi.