• 6,565

Chương 567: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (30)


Khắp xung quanh đều là sa mạc mênh mông, Phong Quang cũng không nhớ rõ mình đã cắn răng đỡ Tư Già đi được bao lâu, cô chỉ biết là sắc mặt hắn càng lúc càng tái, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nắng trên sa mạc cực kỳ gay gắt, lại thiếu nước nghiêm trọng, cho dù hắn không chết vì vết thương quá nặng thì cũng sẽ chết vì thiếu nước.

Phong Quang không phải đại phu, nhưng trong tình huống quá rõ ràng này thì ai cũng có thể nhận ra. Suốt quãng đường đi tới đây, đừng nói là động vật, ngay cả một cây xương rồng còn chẳng có, vậy nên đừng nói tới việc tìm được nước uống.

Thân mình Tư Già chợt nặng hơn một phần, gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đều đang dựa vào cô, hắn đã lâm vào hôn mê. Phong Quang đành phải tìm tạm một cồn cát cản gió rồi để hắn nằm xuống đất. Sau đó, cô di chuyển chỗ ngồi để chắn ánh nắng mặt trời giúp hắn. Nhìn hắn ở dưới cái bóng của mình, cô thầm nghĩ có lẽ làm vậy sẽ giúp hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Không khí hanh khô dễ dàng khiến cho cơ thể con người bị mất nước, đặc biệt là Tư Già còn đang bị thương và mất máu, tình trạng mất nước của hắn nghiêm trọng hơn cô nhiều.

Đầu ngón tay Phong Quang khẽ chạm lên cánh môi khô khốc của hắn. Nhìn nam tử đã hôn mê bất tỉnh nhân sự, đột nhiên cô hạ quyết tâm, lấy ra thanh chủy thủ cất giấu ở trong ngực mà phụ hoàng đưa cho, rút dao ra khỏi vỏ, đặt lưỡi dao lên cổ tay mình chần chừ một chút. Sau khi đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt, cô nghiến răng một cái, nhắm mắt cắt một đường trên cổ tay trắng nõn.

Cô cắn môi, chỉ
ưm
một tiếng ngắn ngủi rồi sau đó tuân theo nguyên tắc không thể lãng phí, cô vội vàng đặt cổ tay đang chảy máu tới trước miệng hắn. Máu tươi chảy vào miệng hắn rồi lại theo khóe miệng trào ra ngoài.

Phong Quang vừa đau tay vừa đau lòng. Cô luôn quan niệm lãng phí là đáng xấu hổ, vì thế liền chẳng bận tâm mà đưa cổ tay lên miệng mút mạnh một ngụm, cố đè nén cảm giác ghê tởm dâng lên trong cổ họng, sau đó cúi đầu hôn lên môi Tư Già, cũng trút toàn bộ lượng máu quý giá kia vào miệng hắn. Mùi máu tươi lập tức lan tỏa giữa răng môi hai người.

Hết ngụm này tới ngụm khác, có người nghiêm túc bận rộn vì nghĩ không nên lãng phí nên hoàn toàn không để ý tới, thân thể người kia đã cứng đờ trong nháy mắt.

Đến tận khi cảm thấy đầu óc choáng váng rồi, Phong Quang mới dừng hành động mớm máu này cho Tư Già. Máu trên miệng vết thương dần khô lại, cô nhìn mà thấy chóng mặt, may mà cô nhanh chóng thả ống tay áo xuống để che miệng vết thương này đi. Cô dùng cánh tay còn lại xoa gương mặt tái nhợt của hắn, thấp giọng nói:
Tư Già, ta sẽ không để huynh gặp phải chuyện gì đâu, huynh không thể chết được.


Nếu hắn chết rồi thì nhiệm vụ của cô ở thế giới này cũng thất bại.

Nhưng có lẽ cô không phải hoàn toàn vì nguyên nhân đó, trong mắt cô, nam tử này... quả thực có mị lực làm cô phải động lòng.

Vì để hắn được thoải mái hơn một chút nên cô để đầu hắn gối lên đùi mình. Phong Quang đợi rất lâu, cho đến khi đầu óc cô trở nên mơ màng, tưởng như sắp mất đi ý thức rồi thì đột nhiên hắn lại mở bừng mắt ra.

Cô không nhìn thấy hắn tỉnh lại vì mí mắt cô đã sụp xuống trong trạng thái nửa nhắm lại rồi, đầu cũng choáng váng như thể lúc nào cũng có thể nghiêng người ngã ra vì mất cân bằng.

Đến tận khi cô cảm nhận được một bàn tay hơi lạnh chạm vào má mình, cô lập tức bừng tỉnh mở mắt, sau đó vui mừng cầm lấy tay của hắn:
Tư Già, huynh đã tỉnh rồi!



Ừ... Ta đã tỉnh rồi.



Huynh tỉnh lại thì tốt rồi.
Cô nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, bởi vì khi cô giơ tay lên một chút thì ống tay áo bị trượt xuống. Cô vội vàng giấu tay ra sau lưng, cười hì hì nói tiếp:
Ta biết ngay là huynh sẽ không dễ dàng bỏ lại ta, cứ thế chết đi mà.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.