Chương 568: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (31)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 712 chữ
- 2022-02-07 11:15:30
Hắn thu tay lại, giọng hơi khàn đi:
Lúc ta hôn mê, đã có chuyện gì xảy ra thế?
Huynh yên tâm đi, không có quái vật gì đột nhiên lao ra đâu, chỉ có bụi cát bay mù mịt thôi.
Phong Quang dùng cánh tay không bị thương vén lại mấy sợi tóc dài bị gió cát làm cho rối tung của hắn, cười khẽ nói:
Ta đã đợi rất rất lâu, giờ rốt cuộc huynh cũng tỉnh lại rồi, ta có thể yên tâm hơn một chút.
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, hắn nói với giọng nửa châm chọc nửa kiến nghị:
Nếu nàng đủ thông minh thì đã không nên mang theo ta.
Vậy thì chắc ta chưa đủ thông minh rồi.
Cô cười xòa:
Có điều, ta lại thích chỉ số thông minh hiện tại của mình, chẳng quá ngốc, cũng chẳng quá thông minh, hiểu không ít chuyện nhưng cũng chẳng hiểu quá nhiều chuyện, như thế mới là vui vẻ nhất.
Cô luôn rất thích đạo Trung Dung, không làm người kém cỏi nhất, cũng không làm người nổi bật nhất.
Hắn lẳng lặng nhìn cô một hồi, cử động nửa thân trên ngồi dậy, sau đó lại khôi phục cách nói lạnh nhạt như trước:
Nàng không mệt sao?
Mệt chứ, nhưng mà ta tự nhủ với mình là ta còn phải chăm sóc cho huynh, thế nên lại chẳng thấy mệt nữa.
Cô hỏi:
Giờ huynh đã thấy khá hơn chưa? Chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra ngoài thôi, trời sắp tối rồi, buổi tối trong sa mạc lạnh lắm đấy.
Công chúa... Có lẽ, nàng có thể nghỉ ngơi một chút.
Giờ là tình hình nào rồi, ta không thể...
Lời nói của cô đột nhiên im bặt. Vừa nhìn vào mắt hắn, con ngươi của cô đột nhiên trống rỗng thất thần, sau đó, cô nhắm mắt lại, mất đi ý thức mà ngã ra.
Một bàn tay khỏe mạnh ôm lấy eo cô giúp cô thay đổi hướng ngã, thay vì để cô ngã vào cồn cát thì lại dựa vào ngực hắn. Thân mình cô nhỏ bé, nhìn càng xinh xắn lanh lợi khi được hắn dùng một tay đã ôm trọn trong lòng.
Tư Già vẫn cứ yên lặng giữ nguyên động tác này, trong đôi mắt đen láy của hắn không nhìn ra tình cảm gì, lại có lẽ là chẳng có tình cảm gì hết. Ánh mắt u ám lúc này chẳng khác nào một vực sâu tối tăm, dường như ấp ủ gió lốc, lại giống như đang mâu thuẫn giữa tự mình tấn công và tự mình chống lại.
Hắn chưa từng trải qua thể nghiệm giống thế này. Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ không hề có, lần đầu tiên gặp phải nguy hiểm liên quan tới tính mạng không nằm trong kế hoạch, lần đầu tiên có người nói muốn làm bằng hữu với hắn.
Trên đời này, thứ gì cũng có thể hy sinh, bằng hữu cũng vậy, người thân cũng thế, chính hắn cũng không khác gì. Thế nên, hắn không hề do dự chấp hành các loại nhiệm vụ, xử lý bất kỳ người nào, cũng vì thế, hắn được coi là một sát thủ cực kỳ đủ tư cách.
Rối rắm là cảm xúc không nên tồn tại trong đầu hắn, nhưng bây giờ bất ngờ lại xuất hiện. Trên thực tế, từ thời điểm hắn đưa cô đi, những điều ngoài ý muốn cô mang lại cho hắn chưa từng gián đoạn một chút nào.
Mới ba ngày, mới ba ngày ngắn ngủn mà thôi...
Nhưng dường như với Tư Già cả thế kỷ đã trôi qua.
Hắn chậm rãi nâng bàn tay còn lại lên, đặt lên trên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt giống như đây chỉ là một hành động vô thức mà thôi. Cuối cùng, trong mắt hắn cũng có tiêu cự, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu cô, tay đặt sau gáy cô cũng nhẹ nhàng đặt đầu cô dựa vào ngực mình.
Đây là một động tác chỉ mang tính chất thử, nhưng hắn phát hiện ra, hắn hoàn toàn không hề chán ghét hành động mà mình làm với cô.