Chương 572: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (35)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 772 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Hắn không cần phải nói hết ra toàn bộ thì cô cũng đã hiểu được ý hắn muốn nói là gì, nhưng cô vẫn cảm thấy không quá tin tưởng:
Huynh nói câu trả lời của huynh là... được ư?
Phong Quang nghe không sai.
Hắn buông người gỗ trong tay ra, vươn tay xoa nhẹ lên mặt cô, ánh mắt sâu thẳm:
Vấn đề đó không phải là nhất thời hứng thú, mà là có tính vĩnh cửu, đúng không?
Đúng...
Cô thấy lạnh toát cả sống lưng, bị hắn nhìn như thế, cô nào dám nói là không đúng chứ!
Khóe môi Tư Già khẽ nhếch lên, nụ cười tươi xuất hiện trên gương mặt hắn chẳng khác nào tuyết tan trên núi, trong trẻo mà lạnh lùng. Phong Quang thấy đầu óc choáng váng, thực sự cảm nhận được sâu sắc việc mình vẫn không có đủ nghị lực khi đứng trước trai đẹp.
Phong Quang... nàng có muốn trường sinh không?
Hắn đột nhiên hỏi một câu mà cô không biết phải làm sao ngoài sửng sốt tới ngây người, sau đó cô mới trả lời vô cùng kiên quyết:
Không muốn!
Tư Già trầm mặc trong chớp mắt:
Vì sao?
Trường sinh có gì tốt đâu chứ, bạn bè, người thân đều lần lượt rời khỏi thế giới này, chỉ còn lại mỗi một mình mình còn sống, sống những ngày như thế thì có gì mà vui vẻ đây? Ít nhất... ít nhất ta cũng không muốn trường sinh trong cô đơn như thế.
Sau khi cô nói một thôi một hồi liền tạm dừng một chút, lại nắm chặt góc váy, nói:
Trường sinh đúng là rất cám dỗ con người, đáng tiếc ta lại không thích trường sinh.
Ta hiểu.
Tư Già đáp một cách thản nhiên, cũng chẳng rõ là hắn hiểu cái gì nữa.
Phong Quang cầm lấy tay hắn, nôn nóng hỏi:
Tư Già, huynh muốn trường sinh ư?
Chỉ là thuận miệng hỏi thế thôi, nếu Phong Quang không thích thì sau này chúng ta sẽ không nhắc tới nó nữa.
Ừm...
Sự nặng nề trong lòng cô cũng nhờ thế mà nhẹ đi một chút.
Trường sinh là một từ quá mức hư vô, mờ mịt, cô không thích, cũng không muốn tiếp xúc, mà lý do là gì... có lẽ cũng chẳng có lý do gì, cô chỉ là chán ghét nó một cách đơn thuần mà thôi.
Tư Già nói khá tùy ý:
Ngày mai có hội đèn lồng đấy, Phong Quang có muốn đi xem không?
Hắn thay đổi đề tài quá tự nhiên, giống như trước đó chưa từng nhắc tới đề tài trường sinh vậy.
Hội đèn lồng ư?
Cô tò mò hỏi:
Chính là hội đèn lồng mà trên đường sẽ bày rất nhiều hoa đăng đấy à?
Đúng thế, đến lúc đó đường phố sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng có rất nhiều hàng rong bán đồ ngọt.
Nếu hội đèn lồng chỉ làm cô thấy tò mò thì hai chữ
đồ ngọt
quả thực là có lực hấp dẫn trí mạng với cô, cô lập tức giơ tay lên:
Ta đi!
Bởi vì nhớ mãi chuyện đi hội đèn lồng nên cả ngày hôm sau cô đều ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn. Ngay khi màn đêm vừa buông xuống, khi cô đang chuẩn bị để ra ngoài thì Tư Già liền mang tới cho cô một bộ quần áo, cũng là màu đỏ giống hệt đồ cô mặc trên người, rất tinh xảo và xinh đẹp.
Hắn nói:
Thay đi.
Oh...
Phong Quang không hiểu tại sao hắn lại đưa quần áo cho mình, chỉ biết nghe lời quay về phòng thay đồ, đợi cho đến khi trở ra, cô không nhịn được hỏi:
Tại sao lại đưa quần áo cho ta thế?
Hắn trả lời như lúc bình thường:
Ta đang tìm chuyện làm ta cảm thấy thú vị.
Đưa quần áo cho ta... sẽ làm huynh cảm thấy thú vị ư?
Nhìn nàng mặc quần áo mà ta đưa tới sẽ làm ta cảm thấy thú vị.
Cái này chẳng khác nào khi các thiếu nữ nhìn thấy búp bê xinh đẹp hoặc trẻ con đáng yêu thì sẽ không nhịn được mà mua rất nhiều trang phục đẹp để trang điểm cho nó.
Tư Già cảm thấy Phong Quang đẹp, mặc cái gì cũng đều rất đẹp, đặc biệt là váy hắn đưa cho nàng.
Hiếm khi Phong Quang không biết nói gì như thế, nhưng cũng chẳng cần cô phải nói tiếp, hắn đã lập tức cầm lấy tay cô:
Chúng ta đi thôi.
Trong giọng nói luôn lãnh đạm lại có chút tia ôn nhu không dễ phát hiện ra.