Chương 574: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (37)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 763 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Tư Già thấy vẻ mặt cô đầy rối rắm thì biết cô không thể nào tự quyết định được, liền hỏi:
Thế nàng không thích cái nào?
Cái này... cả cái này...
Phong Quang nghe thấy có người hỏi mình thì trả lời theo bản năng, những thứ cô chỉ đều là những cây trâm có cấu tạo quá mức rườm rà.
Tư Già liền nói với chưởng quầy:
Trừ hai cái này ra, những cái khác đều gói lại cho ta.
Không chỉ chưởng quầy mà ngay cả Phong Quang cũng rất sửng sốt.
Ngay sau đó, cô vội ngăn cản:
Khoan đã!
Tư Già nhìn về phía cô, đang chờ xem cô định nói gì.
Phong Quang kéo tay hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:
Mua nhiều như thế làm gì chứ? Không chỉ tốn rất nhiều tiền, mà ta cũng đâu có mang được nhiều như thế đâu!
Sáng trưa chiều mỗi lúc đổi một cây, rất hợp lý.
Không được!
Cô cảm thấy suy nghĩ của hắn quá kỳ quái, sau đó lại thao thao bất tuyệt:
Cho dù huynh có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể tiêu như thế được đâu. Hơn nữa, tiền mà huynh kiếm được... là phải dùng mạng để đổi lấy, tốt nhất nên tiết kiệm.
Thần sắc an tĩnh của Tư Già dần dần trở nên dịu dàng.
Phong Quang lại kéo hắn quay lại trước quầy, sau đó nghiến răng một cái, chỉ vào một cái trâm hình con bướm, nói:
Ta lấy cái này, chỉ một cái này thôi.
Ôi... cô nương à, lang quân của cô vừa nói là muốn mua hết chỗ này tặng cho cô đấy.
Chưởng quầy nhắc riêng cô một câu, ông ta không muốn từ bỏ vụ mua bán lớn như thế này.
Nhưng mà cô vô cùng quyết tâm:
Ta chỉ mua một cái này thôi.
Chưởng quầy nhìn về phía Tư Già:
Vị công tử này...
Tư Già nhẹ giọng đáp:
Nghe nàng ấy.
Vâng...
Người ta đã nói như thế rồi, chưởng quầy cũng không nói thêm gì nữa. Có điều, đây là lần đầu tiên ông ta gặp một khách hàng nữ như thế này. Trước kia có người nào kéo trượng phu tới đây mua trâm mà không ầm ĩ muốn mua cái này muốn mua cái kia đâu, giờ có nam nhân nói mua hết cho cô nương này, thế mà cô ấy lại không chịu.
Thật là tiếc cho một vụ làm ăn lớn.
Chưởng quầy không hề biết, vị công tử này chỉ đang nghĩ tiết kiệm tiền để lấy vợ cũng là một chuyện rất không tồi, còn sinh con ư, hắn hoàn toàn xem nhẹ hai chữ này.
Rời khỏi tiệm trang sức, dải lụa màu đỏ buộc tóc của Phong Quang đã được thay thế bằng một cái trâm vàng. Cô luôn không thích những thứ rườm rà, cũng không thích búi tóc kiểu phức tạp, thế nên cô chỉ dùng trâm búi một kiểu tóc đơn giản, tuy rằng đơn giản nhưng mà vẫn rất đẹp.
Vừa mới rời khỏi cửa hàng trang sức, bỗng nhiên cô nhớ tới gì đó, trong nháy mắt thần sắc lập tức trở nên kỳ quái.
Tư Già hỏi:
Sao thế?
Ta đang nghĩ... Ngày đó ta tưởng là huynh thiếu tiền nên mới tặng cái trâm vàng kia cho huynh, muốn huynh có thể rửa tay gác kiếm, không phải làm sát thủ nữa. Nhưng giờ ta chợt nhận ra, hình như huynh cũng chẳng thiếu tiền, chẳng phải ta đã làm việc vô nghĩa rồi sao?
Hắn đáp rất tùy ý:
Cho dù Phong Quang muốn lấy lại cái trâm đó thì ta cũng sẽ không trả cho nàng đâu.
Đồ đã tặng đi rồi làm gì có đạo lý lấy lại chứ, ta chỉ không rõ, nếu huynh đã không thiếu tiền thì sao lại đi làm sát thủ chứ?
Đề cập tới chuyện này, ánh mắt hắn liền tối sầm xuống:
Ta là người của Vô Cực Lâu.
Vô Cực Lâu là một tổ chức sát thủ, được xưng là chỉ cần ngươi có tiền thì không có mục tiêu nào mà họ không giết được. Cho tới nay, không ai biết lâu chủ là ai, bởi vì lâu chủ Vô Cực Lâu chưa từng lộ mặt bao giờ.
Mà trên giang hồ cũng chưa từng nghe nói có sát thủ nào có thể rời khỏi Vô Cực Lâu.
Phong Quang nhớ tới các chi tiết liên quan tới Vô Cực Lâu trong tiểu thuyết, sau đó hỏi:
Thế nên... Nếu Vô Cực Lâu giao cho huynh nhiệm vụ thì huynh phải chấp hành, đúng không?