Chương 575: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (38)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 743 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Tư Già đáp:
Đúng thế.
Vậy nếu... có người muốn huynh giết ta thì sao?
Đôi đồng tử màu đen của hắn hơi co lại:
Ta sẽ không giết nàng.
Nhưng Phong Quang lại rút tay ra khỏi tay hắn, cô không tự giác được lùi về sau một bước, cả người lạnh toát:
Đột nhiên ta nghĩ tới một vấn đề... Buổi tối mấy ngày trước, tại sao huynh lại xuất hiện trong tẩm cung của ta, nếu... nếu không có hoàng huynh ta xuất hiện, có phải huynh sẽ... sẽ giết ta hay không...
Sẽ giết cô...
Thần sắc hắn hơi ngưng kết một chút, cũng im lặng trong chốc lát. Hắn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, nhưng hắn biết, hắn không thích dáng vẻ sợ hãi của cô. Cầm lấy cổ tay Phong Quang, Tư Già kéo cô về phía mình, để cả người cô dựa vào lồng ngực hắn:
Chuyện hôm đó... ta không có cách nào phủ nhận, nhưng giờ đây, ta sẽ che chở cho nàng thật an toàn.
Tâm tình Phong Quang lập tức trở nên vô cùng phức tạp, cô cũng đã từng đoán rằng có lẽ đêm hôm đó Tư Già tới giết mình, nhưng khi phải đối mặt với sự thật này, cô lại thấy vô cùng hụt hẫng. Lý trí nói cho cô biết, lúc hắn muốn giết cô thì hai người chưa từng tiếp xúc gì với nhau, cho nên cô chỉ là một người xa lạ, còn hắn là sát thủ được phái tới giết cô, thế nên nghĩ kỹ thì hắn cũng chẳng có gì đáng trách cả.
Nhưng tình cảm lại nói với cô rằng, cho dù nói thế nào thì hắn cũng là người tới giết mình, trong lòng cô trước sau vẫn tồn tại khúc mắc này.
Mà lúc này, cô muốn làm rõ một việc:
Huynh muốn giết ta vì nhiệm vụ của Vô Cực Lâu, hay là bởi vì... Phong Mị Âm?
Hắn im lặng.
Huynh vì Phong Mị Âm đúng không?
... Đúng.
Huynh cảm thấy Mạnh Tích sẽ vì ta mà đối xử không tốt với nàng ta, nên huynh muốn giết ta ư?
Đúng...
Cô tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, cười lạnh một tiếng:
Tư Già, sao ta lại không nhìn ra rằng huynh là một nam nhân tốt như thế nhỉ?
Cô nhấn thật mạnh vào chữ
tốt
sau đó xoay người chạy vào dòng người đông đúc.
Người trên đường phố đi ngược đi xuôi nhưng hắn vẫn cứ đi theo phía sau cô. Hắn muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại sợ sẽ làm cô phản cảm nên đành thu tay lại. Hắn nhỏ giọng nói:
Ngày đó ta thấy nàng chắn dao cho Lạc Vương, ta cho rằng, nàng cũng thích hắn...
Cô không hề quay đầu lại, chỉ nói:
Trước giờ ta chưa từng nghĩ tới việc chắn dao cho hắn, ta chỉ vì lo lắng cho mẫu hậu mà thôi, ta cũng chưa từng thích Mạnh Tích một chút nào.
Nhưng dường như hắn thích nàng...
Thế nên vì muốn người trong lòng mình được sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc nên huynh quyết định muốn diệt trừ ta sao?
Hắn nghe thấy giọng của cô có gì đó không ổn, rốt cuộc không nhịn được túm lấy tay cô, kéo cô tới bên người mình, cũng xoay người cô lại đối diện với mình. Hốc mắt cô hơi đỏ, cô đang cắn chặt môi để không phát ra âm thanh gì. Trái tim Tư Già như bị ai bóp nghẹt, ở trước mặt cô, hắn luôn không biết phải nói gì, giờ lại càng như thế.
Người đi lại xung quanh rất nhiều, đã có người chú ý tới đôi nam nữ có vấn đề này. Hắn ôm lấy eo cô, ôm cô phi thân rời khỏi phố xá sầm uất, đi tới bên bờ sông yên tĩnh. Trên dòng sông, đèn hoa đăng chầm chậm trôi theo dòng nước, ánh đèn sáng rực hai bên bờ.
Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng sức lực lại không thể so được với hắn:
Huynh mang ta tới nơi này làm gì?
Nàng ta không phải người trong lòng ta.
Phong Quang khựng lại:
Nàng ta có phải không thì liên quan gì tới ta chứ?
Có liên quan tới ta.
Hắn đáp:
Bởi vì ta thích nàng.
Trái tim cô run lên, nói với vẻ không dám tin:
Huynh lừa ta.
Ta sẽ không lừa dối nàng.