Chương 576: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (39)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 857 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Huynh nói bậy... Huynh còn tình nguyện vì nàng ta mà tới giết ta.
Tư Già nói với vẻ không được tự nhiên:
Ta chỉ nghe người khác nói, nếu nàng ta đã là bằng hữu của ta thì ta phải giúp nàng ta.
Huynh nghe người ta nói ư? Huynh nghe ai nói?
Phong Quang hỏi hắn nhưng trong lòng đã đoán được đáp án.
Quả nhiên, hắn đáp:
Là Phong Lưu.
Phong Lưu là ai?
Đương nhiên cô biết là ai, nhưng cô chỉ muốn hỏi xem hắn có nói thật hay không, hay sẽ vì Phong Mị Âm mà lừa cô.
Nhưng mà hắn lại đáp mà không hề do dự một chút nào:
Là con trai của Phong Mị Âm.
Nàng ta có con trai?
Phong Quang giả bộ kinh ngạc. Vào giờ phút này, chính cô cũng phải bội phục kỹ năng diễn xuất của mình. Có một câu rất đúng, cuộc đời là một vở kịch, ai cũng phải diễn mà sống.
Không đúng, nếu nàng ta là công chúa của nước Lưu Bích thì vì sao có con mà không để lộ ra chút tin tức nào chứ chứ? Nàng ta chính là người tới hòa thân ở nước Canh Lưu ta đấy.
Phong Lưu được gửi nuôi tại gia đình một thương nhân bên ngoài hoàng cung, người chăm sóc nó là tâm phúc của Phong Mị Âm, người ngoài cũng không hề biết nàng ta còn có một đứa con.
Ta nghe nói, nàng ta chỉ là một công chúa không được sủng ái ở nước Lưu Bích, lấy đâu ra bản lĩnh mà nuôi dưỡng một đứa trẻ ở bên ngoài cung như thế chứ?
Vấn đề cô muốn biết, tự nhiên hắn sẽ thích hết, hoàn toàn không có nửa lời gian dối:
Ngoại trừ là công chúa ra thì nàng ta còn một thân phận khác trên giang hồ.
Là gì?
Được xưng là Quỷ tiên sinh y độc vô song.
Phong Quang tỏ vẻ kinh ngạc:
Thì ra nàng ta còn có thân phận này nữa... Vậy đứa bé kia là của nàng ta và ai, huynh có biết không?
Ta không biết, chính nàng ta cũng không biết.
Tư Già hơi khựng lại trong một giây, sau đó lại nói:
Ta chưa từng nghĩ sẽ làm cha dượng của Phong Lưu.
Thế nên, Phong Mị Âm cũng chẳng phải người trong lòng hắn gì, có rất ít thứ được hắn để trong lòng, mà người có thể khiến hắn để tâm, ngoại trừ Phong Quang ra thì còn có ai nữa chứ?
Trong lòng Phong Quang thấy hơi ngọt ngào, nhưng vẫn cứ làm ra vẻ không vui:
Thế đứa bé Phong Lưu đó nói với huynh cái gì hả? Vì sao huynh có thể tình nguyện tới giết ta vì Phong Mị Âm chứ?
Nó nói... Nếu mẹ của nó bằng lòng nói chuyện với ta vậy thì mẹ của nó chính là bằng hữu của ta, giữa bằng hữu với nhau thì nên có sự trợ giúp.
Thế nên huynh liền giúp Phong Mị Âm giết ta ư?
Tư Già im lặng.
Phong Quang nhìn dáng vẻ thành thật này của hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương. Tư Già chưa từng tiếp xúc với những người bình thường, cũng không được giáo dục như những người khác, đối với quan hệ giữa người với người hắn đều hoàn toàn mù tịt, nếu có người nói cho hắn nên làm như thế nào thì hắn sẽ làm theo như thế. Tóm lại... hắn làm nhiệm vụ mãi cũng thấy nhàm chán nên cũng chỉ muốn tìm chút việc làm để giết thời gian mà thôi.
Cô thở dài nặng nề, đột nhiên dùng ngón tay chọc lên mặt hắn:
Tư Già à Tư Già, sao huynh có thể là tiểu bạch như thế chứ?
Tư Già cũng không hiểu tiểu bạch nghĩa là gì, nhưng thấy cô không còn tức giận nữa nên dù cô nói gì thì hắn cũng sẽ không phản bác. Đôi mắt đen láy của hắn lại một lần nữa khôi phục sự sáng rỡ, hắn cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
Ta cam đoan với nàng, từ nay về sau, ta sẽ chỉ nghe lời một mình nàng nói mà thôi.
Phong Quang cười:
Được thôi, sau này ta nói gì thì huynh phải làm cái đó, ngoài lời của ta ra, huynh không được nghe lời người khác nữa.
Được, ta đều nghe theo nàng hết.
Dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ của một cô vợ trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tâm tình Phong Quang tốt hơn rất nhiều. Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhức, nỗi đau đớn kịch liệt khiến cô không nhịn được mà ôm chặt lấy đầu.
Phong Quang...
Cô chỉ nghe được âm thanh ngắn ngủi kia của hắn, sau đó bóng tối ập tới, đến khi mở mắt ra thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, cô đang nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn quen thuộc, cả người cô chợt lâm vào mê man.
Bên cạnh truyền tới tiếng kêu của cung nữ:
Thật tốt quá! Công chúa tỉnh lại rồi!