Chương 577: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (40)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 822 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Ba ngày sau, thời tiết chuyển lạnh, mưa lớn như trút.
Hạ Phong Tuyết đứng ở cửa cung điện, vì mưa to nên quần áo trên người hắn ta khá ướt, nhưng hắn ta vẫn mạo hiểm đội mưa đi tới tẩm cung của công chúa Trường Ninh vì hắn ta thực sự lo lắng.
Đứng từ xa nhìn thiếu nữ đang ghé vào bên cửa sổ, ngắm nhìn mưa rơi đến phát ngốc ở bên ngoài, Hạ Phong Tuyết hỏi cung nữ:
Mấy ngày nay, công chúa vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ như thế à?
Cung nữ cúi đầu đáp:
Hồi bẩm Đại hoàng tử, mấy ngày vừa rồi công chúa đều trong tình trạng như thế cả.
Hạ Phong Tuyết lẩm bẩm tự nói:
Chẳng lẽ vì Phong Quang bị thôi miên nên đến giờ vẫn chưa khỏe hẳn sao?
Những lời này, cung nữ không dám trả lời.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn cung nữ:
Chăm sóc công chúa cho cẩn thận.
Vâng.
Hạ Phong Tuyết lại nhìn Phong Quang lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Mà lúc này, Phong Quang đang nghĩ gì? Cô nhìn mưa rơi bên ngoài tới xuất thần, trong đầu nghĩ tới những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, có phải đúng như lời của phụ hoàng nói, đó chỉ là một giấc mộng của cô, là cảnh mộng mà người khác muốn dùng để giết cô mà thôi.
Cô không khỏi bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước khi vừa tỉnh lại. Cung nữ vui sướng chạy đi bẩm báo cho phụ hoàng và mẫu hậu, tạm thời không nhắc tới chuyện mẫu hậu đã ôm cô khóc bao lâu, cô nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mà cứ có cảm giác như vẫn còn đang nằm mơ vậy.
Ở sa mạc, cô hôn mê một trận thì đã tới một trấn nhỏ ở Giang Nam, mà ở trong trấn nhỏ tại Giang Nam, sau một trận đau đầu, cô liền quay trở về hoàng cung... Cô bắt đầu nghĩ, nếu cô lại hôn mê lần nữa, liệu có phải sẽ tới một nơi khác nữa hay không?
Nhưng đáng tiếc, mấy ngày nay, cô hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sẽ hôn mê tiếp.
Liễu Liễu đạo trưởng mà Đại hoàng huynh mời tới nói cho cô biết, cô bị người ta thôi miên nên lâm vào cảnh mộng, mà ở trong cảnh mộng này, chỉ cần ý thức của cô chết đi thì thân thể của cô cũng sẽ chết. Đây là một phương pháp giết người cực kỳ cao cấp. Một khi có người chết dưới phương pháp này, những người khác đều rất khó phát hiện ra, cuối cùng chỉ có thể giải thích là chết bất đắc kỳ tử mà thôi.
Người xung quanh nói cho Phong Quang biết, từ buổi tối cái ngày mà thích khách xuất hiện ở đại điện, cô bắt đầu hôn mê bất tỉnh, mà qua ngày thứ ba không lâu, cô bỗng nhiên có phản ứng thiếu nước, cho dù có cho cô uống bao nhiêu nước cũng không có tác dụng, Phong Quang biết, đó là vì khi đó cô đang ở trong sa mạc.
Giờ nghĩ lại, hết thảy đều thông suốt.
Cô rất thích đọc mấy tiểu thuyết huyền huyễn, hoàng huynh cũng vì cô mà sưu tầm rất nhiều thoại bản, trong đó có một chuyện xưa mà sau khi cô đọc xong vẫn còn nhớ tới tận bây giờ. Chuyện xưa đó kể về một thị trấn mà người ở đó đều là quỷ, sau khi bọn họ dụ dỗ được người sống tới thị trấn đó liền biến những người sống kia thành kẻ chết thay cho mình.
Mà trong chuyện xưa đó, chỉ có duy nhất đứa bé trai kia là chưa mất đi nhân tính.
Cho dù là bị thôi miên nhưng ý thức của cô vẫn còn, dựa vào ý thức của cô mà chiếu ra một thế giới hiện thực, cho nên đó là lý do tại sao trong cảnh mộng này, cô lại đi tới một thị trấn ma.
Mà sa mạc... sa mạc là dùng để giết cô. Hắn từng nói rằng, sẽ chỉ mang cô rời khỏi cung ba ngày, giờ cô mới hiểu được, hắn sẽ chỉ để cô sống ở trong cảnh mộng ba ngày mà thôi.
Tư Già là sát thủ của Vô Cực Lâu, trước nay chưa từng có ai biết phương pháp giết người của hắn là gì, chỉ biết là lúc nào hắn cũng thuận lợi, chưa từng thất thủ, mà hiện giờ, người sống sót duy nhất chắc chỉ có cô mà thôi.
Cô giơ tay, vén ống tay áo lên, trên cổ tay quả nhiên không có vết sẹo nào. Cô chắc chắn rằng sự tình xảy ra trong mấy ngày đó, bắt đầu từ đoạn ký ức hắn bắt cô đi đều chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi.