Chương 581: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (44)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 830 chữ
- 2022-02-07 11:15:31
Đột nhiên, Phong Mị Âm hỏi:
Công chúa có muốn gặp Tư Già không?
Ta muốn thì sao, mà không muốn thì sao chứ?
Đáp án ba phải thế nào cũng được này đã làm cho nữ tử trước mặt Phong Quang không thể đoán ra tâm tư của cô.
Nếu công chúa muốn thì có dám đánh cược với ta một phen không?
Ồ?
Phong Quang nhếch môi cười hứng thú:
Ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
…
Một ngày sau, từ trong cung bỗng truyền ra tin tức, công chúa Trường Ninh muốn tuyển hôn phu, văn võ đại thần toàn triều đều trình lên bức vẽ con trai mình ở trong độ tuổi, chỉ mong sẽ được lọt vào mắt công chúa, cũng nhờ đó mà chức quan của mình sẽ cao hơn một bậc.
Ngự hoa viên, Phong Quang ngồi trong đình nghỉ mát, nhàm chán nhìn một đống tranh vẽ trước mặt, phía đối diện cô là Hạ Phong Vũ sau khi nghe thấy tin liền chạy tới xem náo nhiệt.
Hạ Phong Vũ lấy một bức vẽ ra:
Hoàng tỷ, công tử nhà Lý thượng thư không tệ đâu, hay là người này đi?
Không được, hai mắt hắn quá vô thần, chỉ sợ đầu óc cũng là cái bao cỏ trống trơn.
Hạ Phong Tuyết vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Quang vừa nói, hắn ta tới đây cũng là để kiểm định hôn phu cho Phong Quang.
Hạ Phong Vũ lại lấy một bức tranh khác ra:
Đây là cháu trai của Vương thừa tướng, là biểu ca của hoàng tỷ đấy, còn là tài tử nổi danh, hai mắt hắn đủ có thần rồi chứ gì?
Tuy rằng Vương công tử văn hay chữ tốt nhưng thân thể quá gầy yếu, không thể bảo vệ cho Phong Quang được.
Vậy Tống tướng quân này thì sao? Có tiếng là Thường Thắng tướng quân, võ nghệ cao cường, nhất định là có thể bảo vệ được cho hoàng tỷ rồi.
Tống tướng quân là kẻ thô lỗ, huống chi hắn quanh năm đánh giặc bên ngoài, nếu Phong Quang gả cho hắn thì có khác nào quả phụ đâu.
Hạ Phong Vũ quăng bức tranh ra chán nản, nói với giọng điệu trẻ con:
Đã nhìn bao nhiêu bức vẽ rồi, hoàng huynh lúc thì nói cái này không được, lúc nói cái kia không được, thế rốt cuộc ai mới được đây? Có muốn cho hoàng tỷ của đệ xuất giá không thế?
Phong Quang lựa chọn hôn phu là chuyện cả đời, đương nhiên phải thật cẩn thận rồi. Nếu tương lai Phong Quang sống không được vui vẻ, Phong Vũ đệ có gánh được trách nhiệm này không?
Hạ Phong Tuyết nâng chén trà lên nhấp một ngụm, so với Hạ Phong Vũ nóng nảy thì hắn vẫn một mực tao nhã.
Hạ Phong Vũ đập bàn:
Ai dám bắt nạt hoàng tỷ, đệ giết hắn!
Vậy đến lúc đó, Phong Quang cũng đã sớm gả đi rồi.
Hạ Phong Tuyết nhìn về phía Phong Quang đang ngồi ngẩn ra, giơ tay xoa đầu cô, gọi thần trí cô quay về:
Phong Quang, muội đang trách ta và Phong Vũ làm lãng phí thời gian của muội à?
Hả?
Phong Quang đang ngồi chống chằm chợt bừng tỉnh:
Không phải, không phải, muội biết hoàng huynh và Phong Vũ đều vì muốn tốt cho muội thôi.
Cô còn đang ước không chọn được ai đây này.
Tin tức tuyển phò mã đã truyền ra lâu như thế mà vẫn chẳng thấy nam tử kia tới tìm cô, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn gặp cô hay sao?
Mắt thấy cô lại bắt đầu ngây ngẩn, Hạ Phong Tuyết thở dài, từ khi tỉnh lại sau cơn hôn mê kia, Phong Quang bắt đầu có gì đó không ổn. Hắn ta đã từng đi cầu Liễu Liễu đạo trưởng tới xem cho Phong Quang một chút, kết quả đạo trưởng nói cô đã không sao rồi, chẳng qua là cô có tâm sự trong lòng, bệnh này thì đạo trưởng không chữa được.
Hạ Phong Tuyết cất giọng ôn hòa:
Phong Quang, chuyện tuyển phò mã không vội vàng được. Tuy nói muội đã đến tuổi cập kê nhưng muội là công chúa Trường Ninh, cho dù ở bên phụ hoàng, mẫu hậu thêm vài năm nữa cũng chẳng sao cả, không cần phải ép bản thân mình.
Đúng thế, hoàng tỷ à.
Hạ Phong Vũ cũng phụ họa theo:
Tỷ ở lại trong cung còn có thể chơi với đệ mà.
Phong Quang ngoài cười nhưng trong không cười:
Ta biết làm như thế nào mà, hai người cứ yên tâm đi. Ta mệt rồi, về cung nghỉ ngơi trước đây.
Dứt lời, cô liền đứng lên rời đi.
Hạ Phong Tuyết nhìn theo bóng dáng cô, từ từ thu lại ý cười.
Hạ Phong Vũ hỏi:
Hoàng huynh, huynh sao thế?
Không có gì.
Hạ Phong Tuyết lạnh lùng phân phó với thái giám đứng đằng sau:
Đốt hết những bức vẽ này đi.