• 6,566

Chương 584: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (47)



Quả nhiên, Phong Quang vẫn tức giận vì ta cưới Phong Mị Âm sao?
Mạnh Tích nghe giọng điệu cô tràn ngập mùi thuốc súng thì bật cười. Khi đệ nhất mỹ nam của Canh Lưu cười lên thì quá dễ dàng khiến một đám thiếu nữ phải xiêu lòng. Đáng tiếc là, trước mặt hắn ta bây giờ không phải một thiếu nữ bình thường.

Phong Quang đang sốt ruột chuyện của mình nên ngay cả dối trá khách sáo với hắn cũng chẳng muốn nữa, cô trực tiếp nói bằng giọng lạnh buốt:
Huynh có cưới Phong Mị Âm hay không chẳng liên quan gì tới ta hết, đừng có nằm mơ.



Phong Quang, ta hiểu được lý do muội tức giận, nhưng muội phải biết, người ta thích chỉ có một mình muội thôi.
Lúc nói ra những lời này, biểu hiện của Mạnh Tích vô cùng rộng lượng, giống như một nam tử luôn bao dung cho sự ngang ngược, vô lý của người mình yêu.

Phong Quang cười lạnh một tiếng nói:
Lạc Vương huynh cảm thấy hay ho lắm à? Huynh đừng cho là ta không biết thực ra lúc này huynh đã động lòng với Phong Mị Âm rồi, còn mở miệng ra nói thích ta được, huynh không cảm thấy ghê tởm à?



Ta với nàng ta không hề...



Đừng có giảo biện nữa, huynh có dám phủ nhận rằng mấy ngày nay ở chung với nhau, huynh không hề sinh ra hứng thú với nàng ta khi thấy nàng ta là một nữ nhân không giống người bình thường không?


Hắn đáp:
Hứng thú chỉ là tạm thời.



Nhưng hứng thú cũng sẽ khiến huynh động lòng với nàng ta đúng không? Để ta đoán xem, Lạc Vương, hẳn là giờ huynh đang nghĩ tới tình cảm của huynh giành cho ta chứ gì? Thực ra tình cảm của huynh đối với Phong Mị Âm mới là tình yêu, còn đối với ta, cũng chỉ là tình nghĩa của huynh trưởng với muội muội mà thôi. Nhưng ta đã có một ca ca rồi, chẳng cần thêm một ca ca nữa đâu.



Phong Quang...
Mạnh Tích bất đắc dĩ nói:
Cho dù muội có giận ta thật thì cũng không cần phải nói ra những lời này để chọc giận ta chứ?



Ta chọc giận huynh ư? A...
Cô tức cười:
Được, xem ra Lạc Vương vẫn còn chưa phát hiện ra tình cảm của mình với Phong Mị Âm đúng không, nếu ta nói với huynh, Phong Mị Âm đã có con với huynh thì sao?


Mạnh Tích khựng lại, tiện đà cười khẽ, quả nhiên phong thái cực kỳ mê người:
Đừng nói đùa nữa, trước khi hòa thân, ta và nàng ta chẳng hề quen biết nhau, sao nàng ta có thể có con với ta được chứ?


Phong Quang cười thản nhiên:
Sáu năm trước, Lạc Vương từng tới nước Lưu Bích một chuyến, còn ngủ lại ở thanh lâu một đêm, chẳng lẽ Lạc Vương đã quên rồi.


Mạnh Tích dùng một giây để nhớ lại, sau đó sắc mặt biến đổi mạnh.

Xem ra, hắn đã nhớ ra tối ngày hôm đó.

Cô tiếp tục cười nói:
Không khéo, vừa lúc ngày đó Phong Mị Âm cũng uống rượu say ở thanh lâu, ngủ qua đêm cùng một nam tử lạ mặt, chờ đến một tháng sau, nàng ta liền phát hiện ra mình mang thai, lại qua thêm mấy tháng nữa liền sinh ra một đứa con trai và đặt tên là Phong Lưu.



Đêm đó... Sao có thể là nàng ta...?
Mạnh Tích lẩm bẩm tự nói, có thể thấy được giờ phút này hắn ta hoang mang tới mức nào.


Ta đoán... đứa bé tên Phong Lưu kia cũng cực kỳ giống Lạc Vương đấy.
Phong Quang cười, dù sao trong các cuốn tiểu thuyết, làm gì có đứa con nào của nữ chủ lại không phải bản sao của nam chủ cơ chứ? Cái gọi là bản sao tức là khi đứa trẻ này đi ở trên đường, người khác vừa nhìn đã có thể kết luận đứa bé này là con trai của nam chủ, dễ dàng nhận định tới mức chẳng cần làm xét nghiệm ADN luôn.

Trong đáy mắt Mạnh Tích lập tức tràn ngập sự bối rối, thực ra bất kỳ ai nghe người khác nói rằng mình có một đứa con trai thì cũng sẽ hoang mang, mờ mịt trong một thời gian dài như thế mà thôi. Hắn nói:
Những việc này, làm sao Phong Quang biết được.



Huynh cần gì quan tâm sao ta biết được chứ? Nếu huynh không dám chắc chắn thì quay về hỏi thử Phong Mị Âm đi, xem những gì ta nói có giống với nàng ta nói hay không.
Cô lạnh lùng nói:
Như thế, sau này huynh cũng sẽ không có lý do để tới tìm ta nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ.