Chương 586: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (49)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 808 chữ
- 2022-02-07 11:15:32
Cô cứng rắn nói:
Ta dẫn huynh ra ngoài.
Ta còn chưa ra ngoài được.
Hắn giơ tay sờ lên mặt cô, nhưng chợt nhớ bàn tay cũng đang dính máu nên hắn đổi sang bàn tay còn lại sạch hơn:
Phong Quang, tại sao nàng lại tới Vô Cực Lâu?
Ta lo lắng cho huynh chứ sao! Ta vừa nghe nói Vô Cực Lâu của các huynh có quy định gì mà phải xông qua cửa của chín mươi chín tử sĩ mới được tự do, ta sợ huynh sẽ làm thật nên lập tức chạy tới đây. Tư Già, huynh không cần tiếp tục đi về phía trước nữa được không? Ta sẽ dẫn huynh rời khỏi nơi đây.
Có một số việc nếu không giải quyết từ bây giờ thì nó sẽ mãi mãi trở thành một tai họa ngầm, mà ta... muốn làm như Phong Quang nói, mua một căn biệt viện, trồng một cây sơn trà, cùng Phong Quang sống những ngày tháng yên bình.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên u sầu.
Phong Quang không biết nhưng Tư Già biết, Vô Cực Lâu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào, nếu không thoát ra khỏi Vô Cực Lâu được thì cả đời sẽ bị người của Vô Cực Lâu quấy rầy.
Tuy Phong Quang không hiểu nhưng cũng không biết phải làm sao, đành ủng hộ quyết định của hắn:
Vậy ta sẽ cùng huynh thông qua khảo nghiệm này, kiếm pháp của ta rất mạnh, ta có thể bảo vệ huynh.
Hắn cười khẽ:
Ta vốn còn tưởng Phong Quang sẽ giận ta.
Đương nhiên ta rất giận huynh rồi! Huynh muốn nhốt ta lại trong cảnh mộng, ta còn chưa tính sổ với huynh, thế nên ta phải đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của huynh, như thế thì mới có thể tính sổ rõ ràng với nhau được!
Hắn khẽ nỉ non:
Phong Quang...
Hả?
Ta vẫn chưa hiểu yêu là gì, nhưng ta nghĩ, hình như ta yêu nàng...
Hắn nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống môi cô.
Phong Quang nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ trong cảnh tượng sặc mùi máu tươi này mà lại hôn nhau triền miên, dịu dàng như thế hình như cảm giác cũng không tệ lắm.
Thật lâu sau, hắn mới buông môi cô ra, nhưng vẫn còn hứng thú dùng đầu lưỡi liếm khóe môi cô, khẽ nói:
Ta sẽ không chết, ta sẽ còn sống mà rời khỏi Vô Cực Lâu, ta sẽ càng không nhường nàng cho nam tử khác.
Hắn muốn nhanh chóng thông qua khảo nghiệm tử sĩ là vì nghe được tin tức công chúa Trường Ninh muốn kén phò mã. Hắn muốn ở bên cô mà không bị bất kỳ cái gì trói buộc. Huống chi, hắn đã tính toán trong trường hợp xấu nhất là cô tuyển được phò mã và thành thân, cho dù cô có thích gã đàn ông kia hay không thì hắn cũng sẽ đưa cô rời đi, bất chấp mọi sự trả giá để đưa cô đi.
Cho dù cô sẽ hận hắn.
Phong Quang lắc đầu:
Ta sẽ không thích nam tử nào khác, người ta cần là huynh. Tư Già, phụ hoàng và mẫu hậu không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau cũng chẳng sao, ta cũng có thể chẳng cần thân phận công chúa này, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, ta muốn gả cho huynh.
Lòng hắn chưa bao giờ thấy thỏa mãn hơn bây giờ, con ngươi thanh lãnh ngày thường cuối cùng cũng có cảm xúc khác, đó chính là thâm tình:
Ta đồng ý với Phong Quang, ta sẽ cưới nàng.
Hắn nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô, trong giọng nói dịu dàng ngập tràn sự vui vẻ.
Phong Quang không hề vì không khí dịu dàng này mà quên mất chuyện chính, cô cầm lấy tay hắn, cố chấp nói:
Đoạn đường tiếp theo, ta đi cùng huynh được không?
Được.
Hắn rũ mắt nhìn cô bằng thái độ dịu dàng. Tóm lại, đoạn đường tiếp theo này, hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng Tư Già đã tính sai rồi, không phải hắn bảo vệ cô mà lại là cô bảo vệ hắn.
Đoạn đường còn lại này, Phong Quang có thể nói là cầm kiếm của hắn, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật, đương nhiên không phải giết thật. Trước đó đã nói qua rồi, cô không thích giết người, cho dù đám tử sĩ này đã không thể được gọi là người nữa, thế nên cô cũng chỉ đánh ngã họ rồi dùng dây thừng trói chặt họ lại. Tuy rằng các tử sĩ chỉ biết giết người nhưng nếu đã mất đi năng lực hoạt động thì cũng không thể cản đường của họ được nữa.