Chương 587: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (50)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 852 chữ
- 2022-02-07 11:15:32
Người thứ năm mươi sáu, xong rồi!
Phong Quang trói người cuối cùng xong liền phủi tay đầy tiêu sái.
Cô hào khí ngút trời làm cho hắn dường như trở nên vô cùng yếu đuối.
Tư Già bỗng nhiên có cảm giác, nếu dẫn một cô gái như thế này ra ngoài, hắn sẽ luôn có cảm giác an toàn.
Không phải là sự an toàn bình thường đâu!
Phong Quang thấy hắn nhìn mình chằm chằm không động đậy thì lập tức kéo tay hắn ra khỏi hành lang tối tăm, lại đi tới một đại sảnh cũng tối tăm không kém, ở đây chỉ có một gã mặc đồ màu đen đang đứng, có danh xưng Thập Bát, là Phó lâu chủ trong Vô Cực Lâu này.
Mà khi nhìn thấy người có thể rời cửa tử chưa hề có người nào vượt qua được này, Thập Bát ngây người hồi lâu, cuối cùng mới nói được thành lời:
Lâu...
Lâu chủ.
Tư Già ngắt ngang lời hắn, đối mặt với những người khác, hắn vẫn dùng giọng điệu thanh lãnh từ trước tới nay:
Ta đã thông qua khảo nghiệm rồi, có phải điều này chứng minh ta không còn là người của Vô Cực Lâu nữa rồi đúng không?
Thì ra ngươi là Lâu chủ Vô Cực Lâu à, thoạt nhìn khí thế cũng chẳng ra sao.
Phong Quang nói đầy vẻ khinh thường, cũng không phải cô thật sự coi thường người ta mà là vì đang bất mãn với hắn. Nếu không tại cái gã Lâu chủ này thì Tư Già cũng chẳng cần xông vào thông đạo tử vong kia để rồi thương tích đầy mình cả.
Cô không biết rằng, cho dù là ai, thậm chí là Lâu chủ cao cao tại thượng, nếu muốn thoát khỏi Vô Cực Lâu thì nhất định cũng phải đi theo trình tự kia, đó là quy định.
Thập Bát bị gọi là Lâu chủ im lặng hồi lâu, vì một khắc trước hắn vẫn chỉ là Phó lâu chủ, giờ lại chuyển từ phụ thành chính nên vẫn cảm thấy hơi không quen. Sau khi trầm mặc một hồi lâu, hắn mới làm hết phận sự, nói:
Khảo nghiệm thông đạo tử vong xưa nay chỉ cho phép một người xông qua, chưa từng có tiền lệ hai người có thể cùng hợp tác.
Tư Già híp mắt lại:
Có lẽ... chúng ta chính là tiền lệ.
...
Lâu chủ vừa mới được thăng chức không dám phản bác, hắn sợ mình có thể bị thôi miên bất kỳ lúc nào rồi chết thế nào cũng chẳng biết nữa.
Phong Quang nhìn vào mắt Tư Già, lại nhìn vào mắt gã đàn ông có khí thế rất yếu ớt kia, bắt đầu nói lời ngụy biện, cũng đồng thời là uy hiếp:
Ta là thê tử của Tư Già, phu thê là một, hai chúng ta chính là một thể thống nhất. Ta và chàng ấy cùng xông vào thông đạo tử vong này thì làm sao chứ hả? Ngươi có biết ta là ai không, có tin ta dẫn người tới diệt luôn cái Vô Cực Lâu này của ngươi không?
Quả thực Thập Bát không biết cô là ai, nhưng nghe được câu cô là thê tử của Tư Già thì trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn sang phía nam nhân bên cạnh cô.
Nhưng Tư Già lại không hề phản bác, ánh mắt còn lộ rõ vẻ cực kỳ vui sướng, rõ ràng là hắn vô cùng thích câu nói này của cô.
Sắc mặt Thập Bát... lập tức nhăn lại như nuốt phải một con ruồi vậy.
Phong Quang chẳng có nhiều kiên nhẫn lắm, cô còn đang lo lắng phải đi chữa thương cho Tư Già, thế nên lại tức giận mắng:
Rốt cuộc ngươi có xóa tên cho Tư Già không hả? Giờ chàng ấy là người của ta rồi, không phải người của Vô Cực Lâu các ngươi nữa. Chẳng lẽ các người còn muốn cưỡng bức người làm muốn thôi việc tiếp tục làm việc cho mình nữa cơ à?
Cô nương này nói năng khá khó hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Thập Bát biết hắn không thể đắc tội với người này. Hắn lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Tư Già, dùng ngữ khí quái dị nói:
Tư Già thông qua khảo nghiệm, từ nay về sau không còn là người của Vô Cực Lâu nữa.
Sau đó hắn liền thấp thỏm bất an. Nghĩ mà xem, hắn chỉ là một Phó lâu chủ mà lại đi xóa tên của Lâu chủ nhà mình, đây là chuyện gì cơ chứ?
Thật tốt quá rồi!
Phong Quang kéo tay Tư Già, vội vàng lôi hắn rời đi:
Chúng ta mau đi tìm đại phu thôi, trên người huynh có nhiều vết thương quá, cần phải chữa trị cẩn thận.
Thập Bát nghẹn họng trân trối, với hiểu biết bao nhiêu năm của hắn về Lâu chủ, ngoại trừ vết thương cực kỳ nhẹ nhàng ở trên mặt kia ra thì toàn bộ máu trên người hắn đều là máu của người khác cả.