Chương 592: Cua đổ gã sát thủ chẳng giống sát thủ (55)
-
Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
- Mao Mao Ru
- 789 chữ
- 2022-02-07 11:15:33
Thời tiết hôm nay rất đẹp, tâm tình của phụ hoàng chắc cũng không quá kém đâu...
Đây là ý tưởng của Phong Quang. Giờ phút này, cô đang đứng trước cửa Ngự thư phòng và không ngừng tự cổ vũ cho bản thân mình. Thực ra, cô cũng hiểu rõ, theo tính cách của phụ hoàng cô thì sợ là cho dù cô nói lời phản nghịch thế nào, ông ấy cũng sẽ chỉ cười tủm tỉm với mình, nhưng không ai biết sau lưng phụ hoàng sẽ làm gì, có khi còn ngầm phái người xử lý Tư Già không chừng ấy chứ...
Lúc này đây không phải cô sợ hãi mà là cô rất có ý thức tự hiểu, cô không thể thắng được phụ hoàng. Phong Quang xoa cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc, đến lúc nói chuyện với ông ấy, cô nên biểu hiện thái độ ương ngạnh một chút, nếu Tư Già xảy ra chuyện gì thì cô sẽ không muốn sống nữa, chỉ có như thế thì mới khiến phụ hoàng không dám làm gì quá đáng, tuy rằng điều đó sẽ làm ông ấy tức điên lên...
Nghĩ kỹ hết thảy, cô hít sâu một hơi, thị vệ ngoài cửa Ngự thư phòng không dám cản cô, đang định cất bước đi vào thì ở bên kia hành lang, Hạ Phong Tuyết cũng đi tới.
Hắn ta lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ưu nhã mê người, âm thanh lại càng dịu dàng như nước:
Phong Quang, muội đứng đây làm gì thế này?
Hoàng huynh...
Phong Quang khựng lại, cô cứ có cảm giác hình như hôm nay Hạ Phong Tuyết có gì đó khang khác, sự khác biệt này tới từ cảm quan, ngày thường Hạ Phong Tuyết cũng rất dịu dàng với cô, nhưng hôm nay dường như là kiểu dịu dàng không thể chống đỡ nổi. Cô cười nhạt nhẽo:
Muội muốn tìm phụ hoàng nói chút chuyện...
Đôi mắt đầy ý cười của hắn có thể làm xao lãng tâm trí người khác:
Chuyện gì thế?
Chỉ là... một chút chuyện nhỏ thôi.
Cô mất tự nhiên gạt một lọn tóc mai ra sau tai, bắt đầu thấy hơi sợ sệt bất an.
Hạ Phong Tuyết giơ tay cầm lấy lọn tóc xõa trước ngực cô vuốt ve, cười khẽ nói:
Chẳng lẽ là về chuyện Phong Quang kén phò mã sao?
... Muội nói không phải thì huynh có tin không?
Nếu ta nói tin, Phong Quang có tin không?
Hoàng huynh...
Phong Quang túm tay hắn kéo sang một góc, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới cẩn thận nói với hắn:
Muội chỉ nói với huynh thôi nhé, huynh nghĩ cách giúp muội, đừng nói cho người khác biết, được không?
Hạ Phong Tuyết lớn hơn cô tám tuổi, là người nhìn cô lớn lên. Trước khi Phong Quang được sáu tuổi, quan hệ giữa Hạ Phong Tuyết và cô chỉ xem như người xa lạ, sau khi cô được sáu tuổi, quan hệ giữa hắn và cô liền tốt lên, hắn còn rất yêu quý cô nữa, cho dù cô muốn gì thì hắn cũng sẽ tìm về cho cô. Ở trong mắt Phong Quang, hắn là đại ca ca tri kỷ của mình.
Hạ Phong Tuyết cũng không vội vàng nhận lời ngay:
Phong Quang cứ nói xem là chuyện gì đã nào?
Muội... muội thích một người.
Hắn thuận miệng hỏi:
Thích nhiều thế nào?
Thì là... Nhiều đến mức sẽ không gả cho ai ngoài hắn...
Nói ra cái này trước mặt huynh trưởng thật khiến cô đỏ mặt.
Ý cười của Phong Tuyết càng sâu hơn:
Không biết nam nhân nào có vinh hạnh này, lại có thể nhận được sự yêu thích của công chúa Trường Ninh nhà chúng ta thế?
Huynh nghe xong cũng không được tức giận nhé...
Ta sẽ không tức giận.
Vậy được, huynh đã nói là không tức giận đấy...
Phong Quang cẩn thận nhón mũi chân ghé sát vào tai hắn thì thầm:
Huynh ấy chính là Tư Già.
Cái tên cầm sư có địa vị thấp hèn kia ư?
Hoàng huynh, muội không cho phép huynh nói huynh ấy như thế!
Cô hơi tỏ vẻ tức giận:
Huynh ấy là người mà muội thích!
Hạ Phong Tuyết lắc đầu thở dài:
Hiện giờ vì một cầm sư mà muội còn tức giận với ta nữa.
Rốt cuộc huynh có giúp muội không...
Cô cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, đây là hành động làm nũng quen thuộc của cô:
Hoàng huynh tốt của muội, giúp muội đi mà...
Hắn im lặng hưởng thụ giọng điệu nũng nịu của cô một hồi rồi mới hỏi tiếp:
Trước kia muội muốn huynh giúp đỡ gì đều làm nũng thế này à?